Dung nhan của chị Lan đã bị hủy hoại bởi axit oan nghiệt
Nạn nhân là chị Tô Phạm Xuyên Lan (37 tuổi). Cách đây 2 năm, chị đã hứng trọn một ca axit đậm đặc mà không rõ lý do bởi cả một quãng đời trôi qua, chị chưa từng gây ra một lỗi lầm nào để đáng bị trả giá như thế. Những mối quan hệ xã hội của chị, từ bạn bè, hàng xóm đến người thân, đồng nghiệp đều rất bình thường và trọn vẹn. Giờ đây, gương mặt và cả thân thể của chị đầy những vết sẹo chằn chịt, nhiều nơi đã bị biến dạng.
Chị Lan kể rằng khoảng 6 giờ chiều ngày 4-6-2014, chị đi xe máy đến đón con đang ở nhà trẻ gần chợ Ba Đình (Q.8). Lúc đang ngồi trên xe, sát lề đường thì thấy 2 thanh niên mặc áo mưa, che kín mặt tiến về phía mình. Bất ngờ, người ngồi sau hất một ca nước vào mặt chị. Nước chảy đến đâu chị thấy toàn thân nóng rát đến đó. Chị phải chạy vào nhà một người dân để xin nước dội nhờ rồi người ta tốt bụng đưa chị đến bệnh viện.
Điều trị suốt 2 tháng trong bệnh viện, chị Lan nói rằng “có lẽ đó là quãng thời gian đau đớn nhất trong đời em. Từ mặt trở xuống, em bị lột da, lòi thịt. Bác sĩ phải làm nhiều công đoạn để ghép da chữa lành vết thương cho em. Nhưng nói thế này cũng chưa hình dung ra được. Cổ em lúc đó chỉ còn lại phần thịt nếu không để hở thì nó sẽ dính vào ngực, không thể tách ra được. Vì thế ban đêm, bên cạnh những đau nhức thân xác, em còn phải nằm ngửa cho đầu thấp xuống tách cằm và ngực ra xa mới có thể ngủ.
Toàn thân chị bây giờ là những vết sẹo chằn chịt
Chi phí cho điều trị quá lớn em không thể kham nổi. Khi vết thương so với ban đầu cũng khả quan hơn, bệnh viện cho em xuất viện".
Căn nhà nhỏ trên đường Nguyễn Duy chị ở trước đó đã phải bán đi để lo thuốc thang. Tiền nhanh chóng cạn, khi xuất viện chị phải thuê phòng trọ để ở tạm chờ ngày tái khám...
2 năm trôi qua, ngoài thời gian đến bệnh viện chữa trị, chị Lan thường nhốt mình trong phòng trọ nhưng chưa bao giờ chị có ý định hủy hoại sự sống của mình.
Cùng vì vụ tai nạn này mà cuộc hôn nhân của chị và người chồng tan vỡ. Chị vẫn được quyền nuôi con. Đến nay, cháu đã học lớp 2. Cháu vẫn thường xuyên nới với chị rằng “mẹ có đau lắm không? Con thương mẹ lắm. Con mong mẹ sớm hết bịnh để đẹp trở lại như xưa...”
Dù vẫn còn uất ức vì không biết hung thủ hủy hoại cuộc đời mình là ai nhưng chị Lan không hề mặc cảm. Chị bảo rằng: “Em sẵn sàng lao vào cuộc mưu sinh một khi sức khỏe cho phép. Em sẽ đón con về vì thế em mong muốn sẽ học được một nghề để tìm được việc có tiền nuôi con”, chị nói.
Mặc dù không còn chút tài sản nào sau một thời gian dài trị bệnh, nhưng chị không kêu than, không nguyền rủa kẻ đã gây ra khổ đau cho mình. Chị bảo, cứ xem đó là cái xui. Ai cũng có lúc gặp chuyện không may. Thế thôi...
Bằng nghị lực và tình yêu dành cho con, chị Lan đã vượt qua tất cả để nắm giữ sự sống cho mình nhưng…những ngày sắp tới của chị sẽ ra sao?
KHAI TÂM (Tin8, ảnh: Internet)