Năm nay tôi 30 tuổi, có 2 bằng cử nhân, 1 bằng thạc sĩ và chuẩn bị học tiếp tiến sĩ. Tôi được nhận xét là xinh xắn, cao ráo, biết giao tiếp, làm việc giỏi, đàn ông theo tôi không ít nhưng chẳng hiểu sao tôi lại không muốn yêu ai hay lấy chồng.
Trong khi đám bạn tôi đều đã gia đình đề huề, con bồng con bế thì tôi vẫn mải miết với chuyện học hành, rảnh rỗi tôi lại đi du lịch, đi phượt. Cứ nghĩ đó là cuộc sống đáng mơ ước lắm rồi thì đùng một cái, bố mẹ tôi tuyên bố “năm nay mà không lấy chồng thì cắt hộ khẩu, con muốn đi đâu tùy con. Nhà này hết chỗ chứa rồi”.

Bố mẹ tôi tuyên bố “năm nay không cưới thì cắt khẩu”.
Nghĩ đến mà sầu. Cách đây hơn chục năm, đi đâu tôi cũng được anh em họ hàng đón tiếp vì tôi học giỏi, có nhiều thành tích lại ngoan ngoãn, vui tính. Nhưng rồi mỗi năm mỗi khác. Đỉnh điểm là cái tết vừa rồi, tôi gần như chẳng dám đi chúc tết vì một câu hỏi muôn thủa mà ai nhìn thấy tôi cũng nói ”bao giờ lấy chồng” ”con gái thì học ít thôi, gia đình là nhất”.
Vẫn biết thế nhưng tôi luôn tin vào duyên số, rồi có một ngày tôi sẽ tìm được một nửa đích thực nhưng không phải bây giờ. Chả hiểu bố mẹ tôi nghe ai xui khiến mà giới thiệu tôi cho anh bán thịt lợn ở đầu ngõ. Anh này được cái cũng hiền lành, đẹp trai, thân thiện, cô nào, chị nào cũng thích mua hàng của hắn vì thịt tươi ngon lại biết tếu táo.
Mẹ tôi đã lên lịch nên cực chẳng đã tôi vẫn phải đi gặp. Nói chuyện thì thấy cũng hợp, nhưng quả thực tôi cũng chẳng hiểu sao bố mẹ tôi lại muốn tôi lấy anh này. Học thức khác xa tôi, gia cảnh thì cũng kém nhà tôi. Đành rằng người ta hiền lành nhưng chênh lệch bằng cấp vậy liệu sau này chúng tôi có sống được với nhau hay không.
Hơn nữa, làm ăn to chả nói chứ có mỗi cái quầy bán thịt lợn nhỏ dù đông khách thì thu nhập cũng làm sao bằng tôi. Chẳng nhẽ bố mẹ muốn tôi xếp xó toàn bộ bằng cấp để về nhà...