Chưa bao giờ em cảm thấy mình vô dụng như hôm nay. Đứng trước chồng và bố mẹ chồng, em không thể kìm được nước mắt. Suốt mấy năm qua em đã luôn cố gắng để làm tròn trách nhiệm, bổn phận của mình. Còn nhà chồng em luôn cho rằng đó là việc em phải làm, không có gì đáng phải ghi nhận.
Thân con gái đi lấy chồng xa, em thương bố mẹ hơn ai hết. Ngày cưới, em hứa với bố mẹ sẽ tranh thủ về thật nhiều. Nhưng rồi công việc, con cái cứ quấn lấy em khiến em có năm chỉ về được 1 lần.
Mỗi lần Tết đến, em lại đau đầu nghĩ cách xin chồng được về nhà ngoại sớm hơn dù chỉ 1 ngày. Có bao giờ chồng em chịu hiểu cho vợ đâu, lúc nào anh cũng nói em lấy chồng nhưng vẫn mong ngóng về nhà mẹ đẻ để nói xấu nhà chồng. Ngay cả mẹ chồng em cũng suốt ngày chì chiết con dâu vì nhớ nhà.

Vậy mà mẹ chồng em lại khuyên đi chuyến ngày mai để có thể bớt chút tiền vé. (Ảnh minh họa)
Có năm sửa soạn lễ cúng Giao Thừa xong, em ngồi thu mình trong góc khóc và vô tình để mẹ chồng em nhìn thấy. Ngay lập tức, chồng và cả nhà chồng em hùa vào nhiếc móc em. Còn nhớ lúc ấy mẹ chồng đã chỉ mặt em mà nói, nếu năm đó có vấn đề gì đen đủi đều là do em đã rơi nước mắt đêm Giao Thừa.
Chồng và bố mẹ chồng em còn quá đáng hơn, khi bố em lâm bệnh nặng. Lúc bố hấp hối, em mới chuẩn bị để về nhà. Không hiểu sao hôm ấy các chuyến bay đều hết vé giá rẻ. Em đành phải lựa chọn bay hạng thương gia để có thể về kịp nhìn mặt bố lần cuối. Vậy mà mẹ chồng em lại khuyên đi chuyến ngày mai để có thể bớt chút tiền vé.
Em không nghe và quyết ra sân bay để về quê thì mẹ chồng ở trong nhà nói vọng ra: “Đằng nào cũng thế. Về sớm chút cũng có giúp được gì đâu lại tốn tiền ra”.
Nghe được những lời đó, em đau lòng vô cùng. Nhưng phận làm con dâu, em không thể cãi lý với mẹ chồng nên đành nhắm mắt đi tiếp và vờ như không nghe.

Em thật sự chán nản và vẫn muốn bất chấp mọi thứ để về với mẹ trong lúc khó khăn này. (Ảnh minh họa)
Bố...