Sự việc đã xảy ra một tuần nhưng bây giờ ngồi nghĩ lại và viết những dòng tâm sự này tôi vẫn ám ảnh. Tôi phải làm sao để có thể nói điều đó cho chồng hiểu để giải đáp hết những thắc mắc trong lòng mình đây.
Tôi và chồng là bạn thời cấp 3, ngày đó cả 2 cực kỳ ghét nhau vì không có chung điểm nào hợp. Chồng tôi thì nghịch ngợm, lại rất hay trêu con gái lớp khác và tôi là một trong số đó. Ngày cấp 3, tôi thuộc top con gái không có ngoại hình lắm vì đen, ngực lép, ăn mặc lại không có gu cũng có phần nam tính và thô kệch. Chồng tôi cứ vin vào đó mà trêu ngươi tôi. Thực sự điểm kém cũng không bằng việc hôm đó đụng trúng mặt chồng.

Nhìn thấy chồng làm việc đó ngay bên cạnh tôi sốc tột độ…
Hết cấo 3 là quãng thời gian vui vẻ nhất đời tôi, tôi chẳng quan tâm chồng học gì thi gì vì khác lớp. Nhờ học giỏi nên tôi cũng đỗ vào ngôi trường top đầu của thủ đô. 4 năm sinh viên trôi qua với rất nhiều thành công. Nhưng mọi thứ lại tiêu tan đến khi tôi bắt đầu đi làm, tôi gặp lại chồng. Anh là đối tác công ty tôi.
Tôi phải tới đó thương lượng để ký một hợp đồng lớn cho công ty. Tôi nhận ra chồng ngay vì ngoài vẻ ngoài bảnh bao, khoác thêm bộ vest thì anh vẫn không thay đổi gì nhiều. Có chăng cũng chỉ là già dặn hơn và chững chạc hơn. Anh có vẻ như không nhận ra tôi. Bởi sau 4 năm tôi đã thay đổi rất nhiều, trắng trẻo, phổng phao, ăn mặc có gu, thực sự ai cũng nói tôi như lột xác thành người khác.
Hợp đồng xong xuôi, tôi thở phào nhẹ nhõm cứ nghĩ là sẽ không còn...