Hễ cứ gặp tôi là nó như bắt được vàng, hết than ngắn rồi lại thở dài về ông chồng quý hóa. Chẳng là, sau mối tình đầu đổ vỡ vì bị cấm cản, nó “vập” vào một anh chàng cũng khá bảnh bao. Anh chàng chiều chuộng nó hết ý, nhưng nó thì vẫn nhớ nhớ thương thương người cũ nên anh chàng ghen lắm. Số điện thoại của nó, chàng ta cũng bắt thay bằng được, để không còn đường liên lạc tình cũ. Thế nhưng, nó nhất quyết không đổi số mà nó quen dùng mấy năm nay. Vậy là cãi nhau to. Cuối cùng, bất lực, anh chàng người yêu mới đòi… tự tử. Khỏi nói, nó tá hỏa và sợ hãi.
Đó là lần đầu tiên, nó hoang mang trước anh chàng mít ướt ấy. Vài ba bận, nó muốn chia tay và cái điệp khúc rầu rĩ đòi tự tử lại vang lên khiến nó dùng dằng mãi. Gặp tôi là nó kêu mệt mỏi, muốn chấm dứt.
Ấy vậy rồi đùng cái nó thông báo sắp cưới. Tôi hỏi: “Thế sao bấy lâu cứ bảo muốn chia tay?”. Nó cười: “Thật ra, hắn tuy hơi yếu đuối trẻ con nhưng lại yêu chiều em nhất. Chẳng mấy ai được thế”. Nghe mà chỉ biết lắc đầu.
Cưới tròn năm thì nó đẻ được thằng cu con rõ kháu. Hôm tôi đến bệnh viện thăm thằng cháu, nó thủ thỉ:
- “Hôm trước em sinh, lão chồng em bế con rồi nước mắt như mưa. Kỳ cục thế chị?”.
- “Anh nhà chị ngày xưa cũng thế, có con, xúc động lắm. Có gì mà kỳ cục”, tôi cười ngất bảo.
- “Thế hả chị? Thế mà em cứ tưởng chồng em bị làm sao”, nó chưng hửng.
(Ảnh minh họa)
Lần khác, nó thẽ thọt gọi cho tôi:
- “Chị ơi, em lại thấy chồng khóc một mình trong phòng”
- “Thế có chuyện gì?”, tôi chột dạ hỏi.
- “À, mẹ chồng em bị ngã đi viện, chồng em ở xa không về thăm cụ được. Giờ lại sắp đi công tác nên càng không về nổi. Lão ấy gọi điện về quê xong. Giờ ngồi khóc trong phòng. Sao sao ý chị ạ”.
Tuy cũng hơi buồn cười vì cậu chàng mềm yếu nhưng vẫn phải động viên nó:
- “Sao là sao, cô cứ hay nghĩ ngợi. Chẳng qua chồng cô thương mẹ mà không thể nào về được nên mới rớt nước mắt thôi. Thử xem là mẹ cô bị thế, cô có khóc không”.
- “Nhưng em là phụ nữ, khóc chẳng sao. Đằng này…”, nó phân bua.
- “Cô cứ đòi bình đẳng, mà chồng cô yếu đuối tí đã thấy sao sao là sao. Chồng có hiếu với bố mẹ thế phải lấy làm mừng chứ”.
Tưởng đâu cuộc sống yên ả, thế rồi, một hôm, nó lại tìm tới tôi.
- “Chị ạ, vợ chồng em mới choảng nhau. Em ném vỡ cả cốc chén. Điên lắm. Bảo hắn thuê giúp việc thì hắn gàn, kêu nhờ ông bà nội trông con...