Tôi có cảm giác cuộc sống thật bí bách khó chịu. (Ảnh minh họa)
Tôi lập gia đình được 3 năm nay và đang có một con nhỏ 2 tuổi. Chồng tôi tính tình cũng hiền lành nhưng lại . Anh ghen theo kiểu kiểm soát tôi. Hồi mới cưới, tôi mà mặc váy ngắn đi làm cũng bị chồng mắng cho.
Có lần tôi cố chấp mặc một cái váy dài hơn đầu gối để đi dạo phố cùng bạn. Khi về, cảnh tượng trước mặt khiến tôi chao đảo. Chồng tôi ngồi cầm kéo cắt tan tành hết váy vóc của tôi. Vẻ mặt anh khi đó rất dữ tợn. Vì hoảng quá nên tôi chạy về nhà mẹ đẻ ở. Hôm sau anh chủ động qua xin lỗi rồi đón tôi về. Từ đó đến nay, tôi chỉ mặc quần tây, áo sơ mi hoặc váy dài chấm chân.
Tôi cũng không được chồng cho đi chơi nhiều nữa. Nếu muốn đi đâu, anh sẵn sàng chở tôi đi. Tôi không được phép đi một mình dù là với bất cứ ai. Nếu có tiệc tùng dù chỉ với hội bạn gái tôi cũng phải ngồi sau xe anh cho anh chở tới. Rồi tôi vào ngồi chung với họ, anh ngồi ở bàn khác. Chỉ cần thấy tôi có động chạm với bất cứ người đàn ông nào khác cũng đủ để chiến tranh lạnh nguyên cả tháng sau. Vì thế mà cuộc sống của tôi luôn gò bó, khó chịu vì bị quản quá mức.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chồng tôi rất thương tôi. Anh chẳng để tôi đụng tay vào bất cứ việc gì trong nhà. Người ta sinh con xong thì xấu xí, sồ sề, đằng này tôi sinh con xong càng lúc lại càng đẹp ra. Chồng tôi sợ tôi khổ nên dành việc chăm con cho tôi nghỉ ngơi.
Nhiều hôm đi làm về cùng nhau nhưng tôi chỉ nằm trên ghế sô-fa xem ti vi, anh lại tất bật nấu nướng, dọn nhà cửa. Ấy vậy mà tôi muốn cùng làm, anh lại không cho. Con gái tôi cũng mến ba, thương ba hơn thương tôi. Tối nó chỉ ngủ với ba. Nói gì thì nói chứ anh vẫn là mẫu người đàn ông mẫu mực, đáng tin cậy nên tôi không bỏ anh được.
Phải chi anh không có tính có lẽ cuộc sống của tôi sẽ tốt đẹp hơn. Thấy tôi ngày...