Sắp “vỡ chum” đến nơi rồi mà tâm trí tôi vẫn đang rối bời. Có nằm mơ tôi cũng không ngờ được rằng chồng tôi nghĩ ra cách tán gái để moi tiền chăm vợ đẻ như lời anh mới thú nhận.
Ngày “khai hoa nở nhụy” sắp đến vậy mà tôi vẫn còn đang phải đương đầu với cú sốc chồng đi “lăng nhăng” ở bên ngoài. Có nỗi đau nào hơn thế không?

Có nỗi đau nào hơn thế không? – Ảnh minh họa
Mọi việc được tình cờ phát hiện vào một buổi tối nọ, chồng tôi trong lúc bật laptop và lướt web “làm việc” theo cách anh vẫn nói thì đột ngột bị đau bụng dữ dội, lao vào toa-lét nôn mửa rất nhiều mà vẫn không đỡ. Nhìn chồng đau đớn, tôi cũng luýnh quýnh không biết làm gì khác hơn vớ lấy chiếc điện thoại gọi taxi để đưa chồng đi bệnh viện. Trên xe, mặt anh xanh xám hẳn đi, vật vã, chắc phải gắng gượng lắm để không bật ra tiếng kêu rên. Bác sỹ và y tá trong kíp trực cấp cứu hôm đó không khỏi thương cảm cho vợ chồng tôi, vì tôi bụng đã to lùm lùm vẫn phải dìu chồng ra khỏi taxi. Bằng các biện pháp sơ cứu chuyên môn, bác sỹ kết luận chồng tôi bị ngộ độc thực phẩm cấp tính, phải rửa ruột, truyền nước biển và nhập viện theo dõi. Sau khi thu xếp mọi việc của chồng ở viện xong xuôi, tôi quay về nhà để lấy thêm một số đồ cần thiết, tiện thể nấu một bát cháo hoa mang vào cho chồng sáng hôm sau. Tôi biết chồng không thích ăn các đồ làm sẵn mua trong viện.
Về đến nhà, tôi đến gần chiếc laptop định tắt máy hộ anh, nhưng chợt sững lại trước những dòng chat từ chiếc cửa sổ đang bật dở. Nhìn tên các nickname đang chat cùng anh, tôi có thể đoán được chủ nhân của chúng toàn những cô gái. Cửa sổ thứ nhất: “Anh đâu rồi? Đang nói chuyện ngon trớn lại bỏ đi đâu thế? 10h sáng mai em mang con iphone đến để anh cài lại phần mềm, rồi anh đưa em đi “nghỉ trưa” nhé, như lần trước ý”. Cửa sổ thứ hai: “Allo, anh đâu rồi? Đang yên đang lành buzz người ta rủ chat rồi ngừng ngang xương như vậy à? Hôm nào gặp lại, em sẽ cho anh biết tay. Hãy đợi đấy!” rồi cửa sổ thứ ba, cửa sổ thứ tư, vẫn những nội dung tương tự…
Tôi nhìn trân trối vào những con chữ nhảy nhót trước mặt, không thể tin được đó là sự thực. Từ trước đến giờ tôi hoàn toàn tin tưởng chồng, một cách tuyệt đối. Chúng tôi không bao giờ làm những chuyện như lục lọi ví tiền, điện thoại, máy tính của người khác. Tôi sững sờ tự hỏi đây có phải là người chồng tôi yêu thương, tin tưởng hết mực sao? Anh đã lừa dối vợ con từ bao giờ?… Đầu óc tôi muốn nổ tung vì vô vàn câu hỏi. Lúc đó, tôi chỉ muốn gào thét, đập phá, ném cả chiếc laptop lẫn những dòng chat chit kia vào mặt anh để chất vấn cho ra nhẽ. Tuy nhiên, lý trí mách bảo tôi phải bình tĩnh lại. Tôi cố kiềm nén cơn giận đang chực bùng nổ, cố hướng suy nghĩ đến chính mình, đến đứa con đã tượng hình và đang lớn lên trong bụng… và rồi tôi dần trấn tĩnh lại, thấy đầu óc sáng suốt hơn. Tôi biết mình sẽ phải làm những gì tiếp theo.

Tôi cắn răng, kìm nén để không bật khóc – Ảnh minh họa
Cả đêm hôm đó, tôi thức trắng. Với kiến thức máy tính hạn hẹp của mình, tôi click chuột tự lần giở vào mục lưu trữ hội thoại trong Yahoo Messenger của nick anh và kiên nhẫn đọc những dòng chat chit trong đó. Tôi phải cám ơn những nhà sáng lập của yahoo, cám ơn cả chính anh đã “vô tình” lưu giữ lại những “bằng chứng” quý giá này để tôi được hân hạnh biết thêm về người chồng quý hóa. Nước mắt tôi lã chã rơi khi bàng hoàng phát hiện ra một con người khác của anh: trăng hoa, lăng nhăng, đầy dục vọng… Người sắp sửa làm cha của con tôi đây sao? Hầu hết những cô gái trong list bạn bè đều là khách hàng nữ anh đã tiếp xúc tại cửa hàng điện thoại nơi anh làm việc.
Lợi dụng mã ngoài sáng sủa, bảnh chọe của mình, anh lân la làm quen, hỏi xin nick chat rồi buông lời ong bướm, tán tỉnh, cưa cẩm và thậm chí moi tiền người ta nữa. Trong thế giới nửa thật nửa ảo đó, anh tự tô vẽ ra hình ảnh một người con trai độc thân có chí, chăm chỉ làm ăn nhưng vì hoàn cảnh nghèo túng để gợi lòng thương cảm của những người kia. Đã không ít người cả tin những lời tán tỉnh ngọt ngào đó, đồng...