“Nắm tay người vượt ngày giông bão, lại chẳng thể cạnh nhau lúc mưa tan” – câu nói này đúng là chứa quá nhiều điều tiếc nuối. Tình yêu và cuộc sống, thật quá khó để nói trước bất cứ điều gì khi mọi chuyện lắm lúc thật éo le.
Lúc chẳng có gì trong tay thì tình nghĩa mặn nồng, lúc đủ đầy mọi thứ thì cũng là khi người thay lòng. Tới người trong cuộc cũng không thể nào hình dung được mọi chuyện rồi sẽ như thế.
Đó cũng chính là nội dung của dòng tâm sự từ một cô gái được đăng tải trên NEU Confessions đang rất thu hút sự chú ý.
4 năm yêu nhau, 8 năm kết hôn và những năm tháng khó khăn vất vả 2 vợ chồng cùng nhau cố gắng. Để rồi tới lúc có trong tay tất cả nhà lầu, xe hơi lại chia tay vì người thứ 3 của chồng.
Câu chuyện được cô gái kể lại như sau:
“Gửi anh, chồng của em.
Chắc đây là lần cuối cùng em được gọi anh là “chồng”. Vì ngày mai thôi, ngày mai chúng ta sẽ ly hôn, sẽ chỉ là hai người từng quen biết, sau 4 năm yêu nhau và 8 năm kết hôn. Anh chắc đã quên rồi, quên tất cả những kỷ niệm của chúng ta. Từng là bạn thân, chúng ta lại yêu nhau.
Ngày anh đỗ NEU, em đỗ Ngoại thương, chúng ta đã hét ầm cả nhà lên vì sướng. Rồi đầu kỳ 2 năm nhất, anh tỏ tình với em, thế là yêu nhau. Mấy đứa trong lớp mình ai cũng ngạc nhiên, chơi với nhau toàn cãi nhau suốt, thế mà lại yêu nhau.
Suốt 4 năm đại học, bao lần cãi vã, nhưng mình vẫn bên nhau. Ra trường, hai đứa quyết tâm ở lại Hà Nội lập nghiệp chứ không về quê. Rồi chúng mình kết hôn, chỉ là một đám cưới đơn giản. Anh nói, anh xin lỗi, vì mới ra trường, nên không có điều kiện tổ chức cho em 1 đám cưới đàng hoàng hơn. Nhưng đối với em, ngày hôm đó là ngày hạnh phúc nhất đời em.

Cưới xong, hai vợ chồng cùng thuê nhà trọ ở. Em xin vào làm công nhân ở công ty may, còn anh đi làm tiếp thị. Lương hai vợ chồng cũng chỉ đủ tiền thuê nhà, điện nước, ăn uống cũng tiết kiệm. Rồi anh quyết định học lên cao để tìm được việc tốt hơn.
Ngày anh nghỉ việc để đi học. Anh ôm em và nói, vất vả cho em rồi, để em 1 mình đi làm nuôi anh, anh thật có lỗi, chờ anh học xong rồi, sẽ bù đắp lại cho em.
Cuộc sống vất vả hơn, nhưng em không thấy mệt, vì luôn có anh. Em xin làm thêm, để có tiền đóng học phí cho anh. Anh quên rồi, những hôm em đi làm thêm về khuya, anh đạp xe đến đón em. Gió tháng 12 rít từng cơn, em ôm chặt lấy anh.
Có hôm trời mưa, vừa ướt vừa lạnh, ngược gió, anh gồng mình chở em. Kết quả hôm sau cả hai đứa bị ốm, nằm ở nhà. Anh nói, sau này giàu rồi, phải mua xe ô tô mà đi khỏi ướt lại còn ấm. Anh nói xong, cả hai đều bật cười, lúc đó chỉ mong có cái xe máy mà đi là tốt rồi.
Anh thương em vất vả, anh nói, thôi anh vừa làm vừa học, đi làm, lương ít nhưng cũng đỡ cho em. Nhưng em không đồng ý, em chịu được, chỉ cần anh học tốt thôi. Nhà trọ mùa hè thì nóng, mùa đông thì lạnh, mùa mưa thì dột.
Những lúc ngủ, anh ôm em và nói, sau này đợi anh ra trường đi làm, sẽ thuê cho em 1 căn nhà tốt hơn. Em xin được ở công ty tốt hơn, làm việc văn phòng, nhàn hơn, lương cũng cao hơn. Không phải đi làm thêm nữa, cuộc sống cũng đỡ hơn.

Rồi anh cũng ra trường, xin được vào 1 công ty lớn có tiếng. Ngày anh được nhận, hai vợ chồng chỉ biết ôm nhau khóc, vì vui, vì mọi cố gắng đã được đền đáp. 1 năm sau anh đi làm, anh được thăng...