Tôi năm nay 27 tuổi, lẽ ra giờ này tôi đang tất bật chuẩn bị cho đám cưới của mình. Vậy mà, tất cả bây giờ chỉ là dĩ vãng.
Tôi và anh ấy yêu nhau từ hồi đại học, cùng nhau vượt qua bao khó khăn để giữ gìn tình yêu của mình. Định rằng, cuối năm nay chúng tôi sẽ chuẩn bị đám cưới thì dự định đó bỗng có 1 người khác chen ngang. Người đó không ai khác chính là cô bạn thân nhất của tôi.
Cô ấy là bạn học phổ thông với tôi, chơi với nhau từ nhỏ, rất thân thiết. Chúng tôi ở cùng nhau từ khi nhập học đại học cho đến tận ngày tôi phát hiện ra chuyện tày đình đó.
Tôi và cô ấy thân thiết như chị em, chính vì thế việc bạn trai tôi cũng coi cô ấy như người nhà cũng là điều dễ hiểu. Ấy thế mà chẳng biết từ khi nào, anh ta và cô bạn quý của tôi đã thân đến mức làm tôi choáng váng.
Nghĩ lại thấy mình thật ngờ nghệch và ngu dốt. Có rất nhiều lần, tôi thấy họ thân thiết hơn mức bình thường nhưng tôi chủ quan nghĩ sẽ chẳng thể nào có chuyện gì xảy ra được vì tôi rất tin vào tình yêu của mình cũng như mối quan hệ bạn thân được xây dựng từ bao nhiêu năm nay.

Ảnh minh họa
Nhưng càng ngày sự việc càng đi quá giới hạn. Cô bạn kia càng ngày càng nhõng nhẽo, đong đưa mỗi khi bạn trai tôi đến nhà. Không những thế, cô ấy còn chải chuốt quá mức cần thiết khi biết người yêu tôi sắp qua ăn tối, hay đến chơi và có nhiều hành động gần gũi làm tôi có lúc chạnh lòng. Nhưng vì tin nên tất cả những điều đó, tôi vẫn cứ cố gạt đi.
Rồi cũng đến lúc tôi được đánh dấu mốc cho tình yêu của mình bằng một màn cầu hôn lãng mạn của anh. Đến nước này thì tôi còn lý do gì mà không một lòng một dạ vun đắp cho tình yêu của mình và nghĩ về một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc nhất ở phía trước. Vậy mà mọi chuyện đã tan tành mây khói.
Cách đây 1 tháng, chúng tôi có tìm được một phòng trọ rộng rãi, tiện lợi cho cuộc sống mới. Vì cả 2 còn bận đi làm nên chúng tôi chỉ tranh thủ dọn phòng và sắm sửa vào cuối tuần hoặc buổi tối. Và để tiện cho việc sắp xếp, tôi có chủ động đánh thêm 1 chùm chìa khóa nhà trọ mới mà anh ta không hề hay biết. Chính vì điều đó mà tôi đã phát hiện ra sự thật kinh hoàng ấy.
Sáng hôm đó, công ty tôi tạm dừng hệ thống khoảng 2 tiếng để nâng cấp dịch vụ. Tôi có tranh thủ mua ít đồ dùng sinh hoạt cho nhà mới và tạt vào cất luôn. Nhưng vừa tới nơi thì thấy xe của anh ta ở ngoài. Tôi khấp khởi vui vì không hẹn mà gặp. Nhưng khi nhìn xuống cửa thì thấy đôi dép quen thuộc – đó là đôi dép của cô bạn cùng phòng. Trong đầu lóe lên một câu hỏi: Giờ hành chính mà cô bạn mình ở đây làm gì nhỉ, mà cũng...