Gần 19 năm rồi, mỗi ngày tôi đều sống trong sợ hãi, day dứt, hối hận. Tôi sợ chồng, người tôi không yêu nhưng sợ bản thân mình hơn cả. Tôi là người mẹ tội lỗi đã bỏ rơi con gái mới được sinh ra của mình. Câu chuyện này thì ba của con tôi từng viết tâm sự và được đăng. Thực ra tôi là giáo viên, nói đến đây chắc mọi người sẽ chửi mắng tôi nhiều lắm. Một người như tôi, người mẹ đã bỏ rơi con mình sao lại có tư cách đứng trên bục giảng. Tôi biết rằng những đau khổ hôm nay đều do tôi lựa chọn, giờ tôi bế tắc quá.
Mỗi ngày tôi đều rất nhớ con, nhớ những ngày đã dạy con, nhớ vẻ vô tư, trong sáng của con. Tôi chẳng hiểu sao mình lại có cảm xúc rất mãnh liệt, gần gũi với cô bé ấy như thế. Đến khi hiểu ra tôi vừa vui sướng, vừa chết lặng, vui sướng vì còn được nhìn thấy con gái khỏe mạnh, bình an, học giỏi. Nhưng nỗi đau tột cùng của người mẹ sưng tấy trong lòng tôi, cảm giác tội lỗi vô cùng mỗi khi con cất tiếng gọi “mẹ”. Tôi biết rằng con đã dành tình cảm cho tôi rất sâu nặng. Tôi không có tư cách được con yêu thương như vậy.
Cách đây không lâu, con đi chơi Tết bị tai nạn giao thông khá nặng. Nói dối chồng đi thăm con, nhìn con đau mà tôi ứa nước mắt. Nhưng tôi cũng chỉ được gần con, chăm sóc con được một ngày. Giờ con đã bình phục. Còn tôi, tôi sợ lắm, sợ mình sẽ không bao giờ còn được nhìn thấy con, dõi theo con nữa và hai đứa con với chồng tôi. Tôi đang bị ung thư vú. Con gái tôi đã bỏ rơi, liệu con có tha thứ cho mẹ nếu con biết sự thật tôi từng bỏ rơi con?...