Tôi và anh kết hôn đã được 11 năm và có với nhau 2 cậu con trai. Năm 2011, chúng tôi rời quê lên Hà Nội lập nghiệp. Hai vợ chồng vay mượn tiền bạc và mở một quán cơm bình dân.
Quán cơm đông khách nên đời sống kinh tế của hai vợ chồng được cải thiện rõ rệt. Năm 2014, nhận thấy xung quanh mọc lên nhiều tòa chung cư, anh bàn với tôi nâng cấp cửa hàng. Từ một quán cơm bình dân, vợ chồng tôi gom góp tiền bạc và mượn thêm 200 triệu để chuyển thành quán ăn sang trọng.
May mắn quán ăn của chúng tôi đón khách tấp nập. Thu nhập có ngày lên đến vài chục triệu. Tuy nhiên, mọi việc chỉ suôn sẻ được chừng 1 năm. Từ năm 2015, chồng tôi có nhiều mối quan hệ xã hội hơn nên bắt đầu sa đà vào bài bạc, ham mê tới mức có tối anh “đốt” của tôi cả trăm triệu đồng.
Tôi khuyên không được, cấm anh cũng không xong nên vợ chồng càng ngày càng mâu thuẫn. Đỉnh điểm là việc anh bỏ cửa hàng và mẹ con tôi đi biệt tích.

Ảnh minh họa
Tôi nghe thế, sợ hãi đến xanh mặt. Tôi gom góp tất cả vốn liếng, kể cả của hồi môn của mình nhưng vẫn không đủ. Tôi phải đi vay mượn để trả nợ cho anh rồi dẫn theo các con về quê sinh sống.
Anh đi được gần 2 tháng thì nhóm người xăm trổ tìm đến quán tôi và yêu cầu mẹ con tôi dọn khỏi cửa hàng. Họ nói, anh đã gán nợ quán ăn cho họ.
Song song với đó, họ bắt tôi phải nộp 250 triệu đồng để trả hết số nợ cho anh. Nếu không họ sẽ dùng biện pháp mạnh với các thành viên trong gia đình tôi.
3 mẹ con về quê được một thời gian thì anh xuất hiện. Anh tỏ ra ăn năn hối hận rồi ngon ngọt nhờ tôi vay thêm họ hàng bên ngoại để anh gây dựng lại cơ đồ. Không còn cách nào khác, tôi lại ngoan ngoãn nghe lời anh. Tôi tiếp tục vay nợ rồi đưa cho anh. Số nợ tổng cộng lên đến gần 400 triệu.
Anh mang tiền lên Hà Nội dựng quán bán hàng. Khi công việc của anh dần ổn định, tôi ngỏ ý muốn rời quê đến cửa hàng cai quản cùng anh. Tuy nhiên anh không đồng ý. Anh...