Hơn 3 năm sau ngày cưới tôi mới dám đẻ con vì không thể trì hoãn thêm được nữa. Kể từ khi đứa con ra đời, mọi thứ lại càng thêm chật vật, khó khăn. (Ảnh minh họa)
Với tôi lúc này, cuộc sống thực sự quá mệt mỏi và chán chường. Tôi muốn tung hê hết mọi chuyện và không phải có trách nhiệm hay nghĩa vụ gì nữa.
Tôi muốn được sống cho riêng mình, được chăm lo cho tổ ấm của mình thay vì việc lao vào làm như một con trâu để rồi được bao nhiêu tiền thì đi lo cho em chồng hết.
Ngày bước về làm dâu nhà anh, tôi biết áp lực của mình rất lớn khi chồng tôi là con trưởng. Anh là con trai lớn trong một gia đình kinh tế rất nghèo, lại đông con.
Khi biết tôi yêu anh, bố mẹ ra sức ngăn cản vì thương tôi sẽ vất vả. Mặc dù nhà tôi không quá giàu nhưng cũng không đến nỗi khốn khổ như nhà chồng tôi.
Nhìn cảnh nhà chồng “nghèo không có gì ăn sống người”, lại bao nhiêu miệng ăn, mẹ tôi khóc hết nước mắt ngăn tôi đừng cưới. Nhưng ngày đó, vì yêu, tôi bất chấp tất cả.
Tôi mường tượng ra cảnh mình là người chị dâu đảm đang, một tay lo liệu cho hết cho nhà chồng rồi được mọi người quý mến… Nhưng… giờ tôi mới biết đó chỉ là ảo tượng, thực tế khắc nghiệt hơn nhiều.

Tôi mường tượng ra cảnh mình là người chị dâu đảm đang, một tay lo liệu cho hết cho nhà chồng rồi được mọi người quý mến… Nhưng… giờ tôi mới biết đó chỉ là ảo tượng, thực tế khắc nghiệt hơn nhiều. (Ảnh minh họa)
Cưới nhau về, vợ chồng tôi thuê nhà trên thành phố để làm ăn. Hai em chồng của tôi khi đó học đại học nên cũng ở cùng. Nhà trọ chật chội, 4 người lớn chui rúc.
Thậm chí vợ chồng tôi không có lấy một chỗ riêng tư. Nhưng vì không có tiền, là anh cả nên buộc phải lo cho các em, chúng tôi đành chấp nhận cảnh sống đó.
Hai vợ chồng tôi lao vào làm cật lực, thậm chí chẳng cả dám sinh con mới đủ tiền trang trải cho 4 người ở thành phố. Chưa kể, hàng tháng lại còn phải gửi tiền về quê hỗ trợ bố mẹ nuôi 2 em nhỏ ở nhà. Bố mẹ chồng tôi già cả, không làm gì ra tiền, đã thế lại còn ốm đau liên miên…
So với nhiều người, tôi cũng kiếm được kha khá… Nhưng chừng đó là không đủ so với những gánh nặng mà tôi phải cáng đáng nhà chồng.
Hơn 3 năm sau ngày cưới tôi mới dám đẻ con vì không thể trì hoãn thêm được nữa. Kể từ khi đứa con ra đời, mọi thứ lại càng thêm chật vật, khó khăn.
2 đứa đầu học xong, còn chưa tìm được việc thì lại đến 2 đứa em sau của chồng nhập học. Chúng tôi buộc phải thuê một cái nhà khác to hơn, tất nhiên, đi kèm với việc tốn kém hơn.
Đẻ xong tôi chỉ nghỉ có hơn 3 tháng là lại lao vào làm… Tôi cảm thấy mệt mỏi, cay cực vì trong nhà không bao giờ có nổi lấy vài triệu phòng thân.
Ngần ấy năm đi làm dâu, tôi chưa báo đáp được...