Anh đã cảm nhận được mệt mõi trong em, em ơi, nghỉ một tý đi em!
Dạo này, anh không được gặp em nhiều như trước nữa, có lẽ em đang muốn thu mình lại với cả thế giới, và… với anh.
Uhm thì anh biết, có một khoảng cách nào đó giữa chúng ta, có lẽ là thời điểm anh và em gặp nhau, và anh đang cố làm lệch nó đi để kéo em về gần anh hơn.
Em cần một bờ vai? Sao không lại gần anh như lúc trước? Mở nhạc lên và lắng nghe giai điệu của những bài hát em và anh thích, sẽ nhẹ nhàng hơn mà.
Em à, em đang gặp chuyện gì thế? Sao không nói với anh? Em không còn tin anh như lúc trước nữa sao?

Liệu đã có lần nào em bỏ quên những nghĩ suy, dỗ mình đừng thao thức? Đến bao giờ thì em mới thôi nén giấu bản thân, ôm tôi mà khóc òa bất lực?
Liệu đến bao giờ thì đáy lòng này thôi khó nhọc, cô gái nhỏ của anh? Anhi biết, em mang khóe môi cười trao gửi đến muôn nơi, nhưng sâu trong đáy mắt em, nỗi chơi vơi vẫn hằn lên, sâu hoắm. Anh vẫn không cách nào tìm thấy điểm dừng của ánh mắt kia giữa lối đời vạn dặm. Dường như em đã gói chúng lại rồi đem cất tận chân mây.
Sống mãi thế này, mệt không cô gái ơi? Khi giữa những nụ cười vui là đớn đau ẩn sâu trào lên theo khóe mắt Khi em cứ phải ép bản thân mím môi, giữ cho mình đừng khóc
Biết đã rách toác trong lòng mà khuôn mặt vẫn đầy ắp thản nhiên. Cô gái của tôi à, nếu nát lòng em hãy cứ khóc lên, đừng giấu nữa những đau thương, anh sợ chúng sẽ chẳng thể lành mà...