Minh họa: Miss Cyndi.
Quãng thời gian 10 năm tôi cùng bạn thân vượt bao nhiêu khó khăn, nợ nần, cả sự thù địch và mánh lới của đối thủ bỗng hóa thành mây khói. Vốn quen nhau từ thời đại học, ra trường tôi kiếm được việc trong một công ty nhỏ và kéo bạn thân vào cùng. Thời ấy nó mập mạp, da ngăm lại còn mụn li ti trên mặt, người cao nên dáng lại càng thô. Tôi thì nhỏ nhắn, hơi gầy nhưng vẫn ưa nhìn hơn. Công ty nhỏ lại ít nhân sự, tôi và nó không ít lần bị chậm lương, hai đứa húp mì tôm cả tháng nhưng cắn răng không kêu than câu nào. Có lần tôi kiệt sức và bị ngất đi trong nhà tắm, nếu không có nó chắc tôi chẳng còn sống mà ngồi đây. “Tao sẽ không bao giờ bỏ mày!” – Ngày ấy, nó đã nói với tôi như vậy, tôi cũng thế.
Khó khăn rồi cũng qua đi. Bạn tôi ngày nào còn thừa cân dần dà tập gym, học nhảy rồi giảm cân, làn da ngăm kết hợp cùng vóc dáng bốc lửa bỗng trở nên quyến rũ lạ kỳ. Cái sự gầy của tôi đứng cạnh nó lại thành ra thiếu sức sống, 10 năm bươn chải đã cộng cho tôi chục vết chân chim, tương ứng với số tuổi dôi ra so với tuổi thật. Nói qua cũng phải nói lại, bạn tôi không có gì ngoài nhan sắc, năng lực không có nhưng vì nghĩa tình nên tôi muốn giữ nó ở bên. Tôi giỏi hơn nên được cất nhắc làm phó giám đốc còn bạn tôi làm phó phòng. Cho đến khi giám đốc chuẩn bị lên tổng công ty và để lại chiếc ghế trống thì mọi sự bắt đầu đổi khác.
Là phó giám đốc, bao nhiêu năm tôi cống hiến chôn vùi cả tuổi xuân, vị trí đó là phần thưởng xứng đáng. Tôi cũng đôi lần nghĩ đến bạn mình, nhưng chơi với nhau là một chuyện, năng lực làm lãnh đạo là một chuyện khác. Một lần, nhác thấy bóng ai như bạn tôi trong một chiếc váy đen hở lưng trần, khe ngực sâu hun hút đang tay trong tay với một người đàn ông đi vào nhà hàng hạng sang, tôi cũng tặc lưỡi cho qua vì nghĩ nó có chuyện gì mà tôi lại không biết. Nhưng không…
Ngày nhận thông báo chính thức, cái tên ở vị trí giám đốc khiến tôi chết lặng. Không sai, đó là tên của bạn tôi. Tôi lao như điên đến nhà nó trong sự hoài nghi và tức giận, khuôn mặt ấy bình thản như đã biết trước kết quả từ lâu: “Tao biết mày rất sốc, nhưng mày cũng nên...