Thử hỏi trên đời này có ai lại không mong muốn mình được hạnh phúc, có ai không mong muốn mình có một gia đình ấm áp, đầy ắp tình yêu thương? Có ai lại cam tâm dứt bỏ hôn nhân khi cả hai còn đang mặn nồng, quấn quýt nhau? Một khi người ta đã phải buông câu: “Tôi có nên li dị chồng không?” - nghĩa là vấn đề của họ đã trầm trọng đến mức khó có thể cứu vãn.
Người phụ nữ trưởng thành, chín chắn thì không bao giờ nói câu li dị chồng khi anh chồng lần đầu tiên mắc lỗi, cho dù lỗi lầm đó có là gì đi nữa, kể cả là ngoại tình. Nếu họ có thể rộng lượng mà thứ tha được, thì anh chồng cũng nên biết điều mà sống, hiểu được tình yêu của họ vĩ đại như thế nào, giàu đức hi sinh ra sao. Nếu những người đàn ông từng một lần lầm lỗi hiểu được điều này, thì hạnh phúc mà họ có được sẽ bền lâu mãi mãi.
Nhưng lạ thay, có những người đàn ông mà ở họ việc phạm lỗi lầm đã trở thành sở thích; lăng nhăng, ngoại tình đã trở thành bản chất; vũ phu, cờ bạc đã trở thành đam mê… thì những người phụ nữ đầu ấp tay gối với họ sẽ có một cuộc sống như thế nào? Những người phụ nữ ấy, dù có sức chịu đựng phi thường như siêu nhân thì có lẽ cũng không thể sống mãi được với cái cuộc sống như vậy. Trong phút túng quẫn nhất, họ nghĩ đến biện pháp “li dị” để cắt đứt mọi chuyện, để giải thoát mình khỏi những đau khổ ấy… thì đi đến đâu họ cũng nhận được những lời khuyên kiểu như: “Hãy vì con vì cái, vì gia đình, vì bố mẹ, vì họ hàng, vì cả dòng tộc v.v”. Rốt cuộc, họ kết hôn là vì ai thế? Vì hạnh phúc của chính họ hay họ kết hôn vì con cái, vì bố mẹ, vì họ hàng?

Trên đời có ai không muốn được yêu thương nhưng một khi hạnh phúc đã vỡ thì có nên níu kéo?
Chị đồng nghiệp ở cơ quan cũ của tôi từng rơi vào hoàn cảnh mếu dở, khóc dở khi không thể giữ nổi hạnh phúc gia đình. Trước khi kết hôn, hai anh chị cũng yêu nhau mặn nồng như các cặp tình nhân khác. Họ có con, một đứa con gái kháu khỉnh, đáng yêu ai gặp cũng thích bế bồng. Ấy vậy mà một ngày anh ngoại tình. Chị biết, chị còn phát hiện ra một điều khủng khiếp, anh yêu chị, lấy chị chỉ vì nhà chị có điều kiện. Vậy mà chị vẫn bỏ qua hết, chỉ hi vọng anh hiểu được mà yêu thương chị hơn. Nhưng cái bản chất của anh chồng không hề thay đổi. Anh ngoại tình thêm mấy lần, anh lấy tiền của chị đi uống rượu, cho tình nhân. Anh đánh đập chị mỗi khi say, chửi bới đày đọa chị đủ kiểu. Hàng tuần đều đặn, có vài ngày chị đến cơ quan với cái mặt thâm tím, đôi mắt sưng vù vì khóc cả đêm. Đến một ngày chị không thể chịu đựng được nữa, chị nghĩ đến việc li dị chồng, thì mọi người cùng cơ quan cứ khuyên chị nên nghĩ đến đứa con còn bé, nghĩ đến danh dự của bố mẹ, họ hàng. Riêng tôi, tôi khuyên chị bỏ quách gã chồng ấy đi mà sống. Họ khuyên nhủ chị như thế, có khác gì bảo chị cứ vui vẻ mà chấp nhận việc chồng ngoại tình, vũ phu đánh đập, rồi vui vẻ đưa thân chịu trận của lão chồng gàn lúc say?
Nếu nói là vì con cái, có đứa con nào thích sống cảnh bố mẹ suốt ngày đánh chửi nhau? Có đứa con nào hạnh phúc khi sống dưới một mái nhà...