Yêu

Giá như đủ mạnh mẽ, tôi đã lựa chọn ly hôn sớm hơn

Ngày đăng: 09/12/2017
3,518 Read
250 Share
Tôi tưởng cố níu kéo là vì con nhưng hóa ra, bao nhiêu năm qua tôi đã gián tiếp ’bạo hành’ tinh thần con mình mà chẳng biết.

Giá như đủ mạnh mẽ, tôi đã lựa chọn ly hôn sớm hơn 

Tôi bỏ ngang mọi thứ để chạy theo tiếng gọi con tim (ảnh minh họa)

Ngày tôi dắt con bước ra khỏi ngôi nhà ấy, gia đình bên chồng, bạn bè đều cho rằng tôi là thứ thần kinh không bình thường, “có sướng mà không biết hưởng”. Đúng, tôi đã hạnh phúc biết bao nhiêu ngày đầu tiên theo chồng về làm dâu mới. Chồng tôi là hiệu trưởng một trường tư thục, cao ráo khôi ngô, ăn nói duyên dáng, cư xử hòa nhã. Anh là hình mẫu đã bao lần tôi vẽ nên trong giấc mơ thời thanh xuân đầy hoa mộng của mình.

Vẫn nhớ lần tình cờ đụng mặt nhau trong thang máy, tôi đã ngay lập tức bị vẻ lịch thiệp của anh hút hồn. Yêu đến nỗi, dù đang là một cô sinh viên thiết kế thời trang năm hai, được cha mẹ bao bọc nệm êm chăn ấm, tôi vẫn chấp nhận vứt bỏ hết để về giúp anh nâng khăn sửa túi. Trong suy nghĩ non nớt lúc ấy của tôi, thì đã gặp được ý trung nhân đời mình, đã có bờ vai vững chắc như thế để tựa vào, đời phụ nữ cần gì lớn lao hơn nữa?

Nhưng mãi sau này tôi mới biết, cả tôi và gia đình tôi đã bị vẻ trí thức, đĩnh đạc của anh đánh lừa. Sau những phút giây hào nhoáng, anh trở về là một con người gia trưởng, vũ phu, và đau đớn thay, anh lấy tôi cũng là bởi muốn nở mày nở mặt vì cái gia thế của vợ chứ chẳng yêu thương gì. Vấn đề là cưới xong khá lâu tôi cũng không nhận ra được những điều ấy, nên suốt 4 năm của cuộc hôn nhân, tôi biến mình thành nạn nhân và cứ vùng vẫy trong mê cung ngàn lối rẽ, mãi không biết hướng đi nào là tốt nhất cho mình.

Cưới nhau hai tháng, đứa bạn rủ tôi mở cửa hàng bán mỹ phẩm ngoại nhập. Nghĩ quanh quẩn ở nhà mãi cũng chán, với lại còn khá trẻ nên tôi ngỏ lời xin anh “hoãn” chuyện con cái lại để kinh doanh một thời gian. Chồng lập tức tỏ thái độ khó chịu, anh bảo, “lấy vợ về để đẻ, tôi có cho cô đói ngày nào không mà đòi đi làm?”. Thế là tôi không dám nhắc đến nữa. Tôi cứ hiền hiền ngu ngu như vậy, cứ tự động đặt địa vị của mình ở dưới, đội chồng lên đầu anh nói gì cũng đúng.

Ở nhà bị khinh miệt vì “ăn bám”, về nhà xin tiền mẹ thì sĩ diện, tôi sống lay lắt như chiếc bóng. Vì khó khăn như vậy, nên cả năm tôi chẳng mua cho mình bộ quần áo mới, mỹ phẩm thì càng không, nước hoa lại càng xa xỉ. Cứ nghĩ, hi sinh thế chắc chồng sẽ thương mình hơn. Cơ mà chồng chỉ là con người, và phàm con người thì thích cái đẹp và thơm. Tất nhiên những điều đó sau này tôi mới nghiệm ra.

Không lâu sau đó, tôi mang thai. Ốm nghén mệt mỏi, lại suốt ngày ở nhà, có nhiều chuyện với chị chồng, mẹ chồng không muốn cũng đụng chạm. Tôi ngu ngơ kể cho chồng nghe thì hôm sau trên bàn ăn chồng đưa ra nói trước mặt cả nhà, không quên cảnh báo: mấy việc đàn bà tự mà giải quyết. Trong nhà, khi không vừa ý cái gì, chồng tôi sẵn sàng chửi mắng nặng lời, chẳng có từ ngữ thô tục nào mà anh ấy không đem ra nói được. Và tất cả mọi chuyện dù lớn hay nhỏ thì tôi luôn là người bị trách cứ mắng mỏ, tôi là người sai.

Đỉnh điểm khi siêu âm đứa con là bé gái, ngay lập tức, chồng tôi càng trở mặt. Ngày chuyển dạ, chồng chỉ gọi giúp chiếc taxi đưa tới cổng bệnh viện rồi đi, từ đó đến lúc đưa con về nhà hoàn toàn không thấy mặt. Sinh con xong thì thế giới đảo lộn, nhưng vị trí của anh ấy trong nhà thì không thay đổi. Được một tháng bà ngoại lên chăm, sau đó tôi phải tự xoay sở vì “đàn ông không nhúng tay chuyện sinh đẻ”. Nói sao cho hết bao nhiêu căng thẳng, chịu đựng. Rạn nứt với chồng và nhà chồng tăng dần lên, tôi trở nên uất ức trầm cảm nặng.

Những tháng ngày sau đó, không chỉ mắng nhiếc, sỉ nhục, chồng tôi còn thẳng...

3,518 Read
250 Share
(350)
:
TIN BÀI NÓNG!!!
Đăng nhập
Quên mật khẩu
Đăng ký
Về đầu trang