Tháng 12 – tháng của những tất bật, của những công việc dọn bỏ cái cũ kĩ để chào đón những điều mới lạ. Em cũng loay hoay dọn dẹp đi mọi thứ, em dọn cả những yêu thương đã từng dành cho anh.
Gặp nhau và sánh vai nhau đi chung trên một đoạn đường, dù ngắn dù dài thì đó cũng là duyên số của chúng ta. Duyên đã cạn thì dù tình còn đong đầy cũng chẳng thể thay đổi được điều gì, chúng ta đã trở thành những người lạ từng quen – đó là sự thật. Bao nhiêu tình cảm em trao cho anh lúc còn yêu nhau chưa một lần em cảm thấy hối tiếc, mọi kí ức về em, về anh, về chuyện tình chúng ta sẽ không bao giờ em cho phép bản thân mình được quên. Nhưng tình cảm anh nhận được từ em sau chia tay tính đến nay là đã quá nhiều rồi, em cảm nhận được sự dư thừa và bây giờ em cho phép mình dừng lại.
Phải cần một khoảng thời gian đủ dài em mới có thể nhận ra sự ngu ngốc của mình khi cứ mãi đứng lại nơi mà đã từng có một người từng buông thả bàn tay em chơi vơi giữa dòng đời. Bàn chân em chưa một lần muốn bước tiếp cũng chỉ vì em sợ sẽ phải đi xa những hạnh phúc mà em từng có trong quá khứ. Em không muốn bước tiếp cũng chỉ vì em sợ nếu một mai anh quay lại sẽ không còn thấy em ở đó nữa. Em đã đứng đó, lầm lũi trong thân xác vô hồn suốt bao tháng bao năm.
Sau những hi vọng tắt dần theo năm tháng, sau những đớn đau giày vò em mỗi ngày, em mới bắt đầu suy nghĩ về tình yêu mà em cho là mãi mãi của mình. Nếu em cứ mãi chôn chân mình cùng với những thứ đã qua thì em đang dần khép chặt cánh cửa hạnh phúc dành riêng cho em ở phía trước. Em đứng đó và nhìn mãi về quá khứ thì cũng chẳng ai khen ngợi em có lòng chung thủy và một tấm chân tình. Họ sẽ chỉ cười thương hại em như một đứa thiếu thốn yêu thương, chỉ biết bấu víu vào hạnh phúc không còn tồn tại. Khi trong mắt em chỉ có mỗi mình anh, em sẽ...