
Những ngày giao mùa khiến tâm trạng bỗng dưng lơ lửng.Những kỉ niệm cũ bỗng dưng lại ùa trở về như thể mới ngày hôm qua thôi.Những thứ cứ ngỡ em sẽ mang theo suốt đời, ít nhất là về những nổi đau hay tổn thương, đại loại thế.Vậy mà có lúc chúng lại bị lãng quên như chưa từng tồn tại,cho đến một thời điểm nào đó.Thế nhưng mỗi lần chợt nhớ lại,thì nó vừa xa vừa gần, rõ ràng nhưng lại rất mơ hồ,tựa như đang đang xem một tập phim,không phải chuyện của mình.Một cảm giác đã quên?
Có những cái xoay lưng là mãi mãi không gặp lại,dù đã từng yêu thương sâu đậm,dù có đôi lần ghé lại quán quen,và đi qua những con đường đấy ắp kỉ niệm.Cảm giác ấy lúc bắt đầu dường như chỉ là cơn gió nhẹ thoảng qua,nhưng rất nhiều năm sau đó,tới lúc mọi thứ gần như bị lãng quên.Khi mà lòng tự nhủ đã bao lâu không gặp rồi nhỉ,rồi lại tự trả lời cùng sống dưới một bầu trời,hít thở cùng một bầu không khí vậy là đủ.Không cần phải biết đối phương đang làm gì và ở đâu.
Khi ta còn quá trẻ mọi thứ như chỉ vừa bắt đầu.Có quá nhiều lựa chọn và ngã rẽ.Những thứ đang có chẳng khiến chúng ta mấy bận lòng.Lúc ấy chúng ta yêu với trái tim nóng và chất đầy lên đấy những hi vọng,theo sau là hàng loạt những tiêu chuẩn.Để rồi khi mọi thứ diễn ra không như bản thân mong muốn,càng kì vọng mãnh liệt bao nhiêu thì sự thất vọng lại lớn bấy nhiêu.Luôn muốn mình được yêu nhiều hơn,được chiếm vị trí quan trọng và duy nhất.Nhưng trên đời làm gì có đơn vị đo lường cho tình cảm để mà đong đếm.
Chúng ta thường tự cho phép mình yêu hay thương người khác trước khi hiểu về họ.Thế nên mới có lúc ta phải đau đớn tự hỏi rằng vì sao mình yêu người ta đến vậy,mà họ vẫn có thể lạnh lùng buông tay.
Thật ra công bằng mà nói cố chấp theo đuổi hay lạnh lùng buông tay đều cần đến một nổ lực như nhau.Mọi thứ âm ỉ từ rất lâu cho đến khi một người dám nói lên quyết định của mình.Nếu hiểu được để phải từ bỏ những gì thân thuộc bấy lâu,từ bỏ những thói quen củ,từ bỏ người mà đã cùng mình trãi qua bao nhiêu kỉ niệm buồn vui.Tất cả không hề dễ dàng gì.Vì họ đã phải đấu tranh nội tâm rất nhiều,trãi qua không biết bao...