Đàn bà có thể trưởng thành, khôn ngoan, cứng cỏi với cuộc đời ngoài kia. Nhưng khép lại cánh cửa nhà, họ được buông vai diễn đó hay tiếp tục vở kịch của đời mình đều là do người đàn ông đi bên họ. Cuộc đời có thể là một ván cược, nhưng tình cảm thì không. Không ai thắng và cũng chẳng ai thua. Yêu hoặc không yêu thôi.
Đàn ông tốt sẽ thương đàn bà bằng những gì từ trong tim mình mách bảo. Họ có thể thờ ơ, có thể vô tâm, có thể không bày tỏ lòng mình. Nhưng họ hiểu, người đàn bà của họ cũng có những tất bật trong cuộc sống, cũng phiền muộn, cũng lo âu, cũng cần một nơi để dựa vào. Dù mạnh mẽ bao nhiêu đi nữa, bản chất của đàn bà vẫn là yếu đuối.

Đàn bà mềm lòng lắm. Đàn ông họ cứ lạnh nhạt, mà chỉ cần một tiếng gọi em ơi cũng đủ làm người ta bỏ qua hết buồn phiền. Đàn bà cũng mệt mỏi, nhưng vẫn muốn đàn ông ở nhà ăn cơm. Vì đó là hạnh phúc, là niềm vui nhỏ nhoi khi được tự tay chăm sóc cho người mình yêu thương.
Rồi đêm về, đừng đồng sàng dị mộng, ôm đàn bà thì đừng nghĩ về bất kỳ một ai nữa. Họ biết, họ cảm giác được, họ đau lòng lắm. Đừng bao giờ biến thương yêu thành thương hại. Đàn bà mỏng manh nhưng không đáng để tội nghiệp. Họ yêu thương quá nhiều thôi. Một khi tình cảm và niềm tin chết đi, con nai cũng hóa cáo…
Có nhiều người không nhận ra được cái họ đang có trong tay đâu. Đàn ông có bao giờ tự hỏi mình đã yêu thương đàn bà được bao nhiêu chưa. Họ không đòi hỏi, họ có đức cam tâm khi yêu. Nhưng họ biết tủi thân. Nếu những ngày bù khú chén chú chén anh, say sưa vui vẻ, đàn ông có thoáng nghĩ tới đàn bà đang ra sao?
Nếu đổi là những đêm không về nhà, họ ghen nhiều, họ lo lắng còn gấp vạn. Mà đàn ông thì đang sung sướng, thở gấp gáp bên một ai, có nhớ gì đâu, có nghĩ gì đâu một người khác tan nát lòng. Rồi đàn ông quay về, những dối trá dỗ dành.
Đàn bà biết, nhưng cắn răng nhắm mắt cho qua. Vì sợ một lần buông tay là trọn đời đánh mất. Những đêm ôm lấy da thịt người nằm cạnh mình, nghĩ tới người này cũng từng đam mê, từng cuồng dại bên người phụ nữ khác. Ai mà không đau lòng. Ai mà đủ tâm chia sẻ...