ảnh minh họa
Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo khó, phải nghỉ học từ sớm. Chồng tôi là người cùng làng, hiền lành, chịu khó. Nhưng vì nhu nhược, nghe lời mẹ mà anh ngoại tình với người khác rồi bỏ tôi. Cũng bởi con tôi sinh ra ốm yếu, khó nuôi, tốn tiền thuốc men hàng tháng. Sau đó tôi xin đi làm thuê cho người ta, bất cứ việc gì, miễn có tiền lo cho con. Cũng may trời thương cho tôi sức khỏe, làm quần quật từ sáng tinh mơ đến tối mịt mới về.
Sau hơn 3 năm, tôi dành dụm được chút vốn, mở cửa hàng tạp hóa nho nhỏ ở chợ. Tại đây, tôi quen một người đàn ông đã góa vợ, có đứa con trai 5 tuổi. Khi tình cảm chín muồi, chúng tôi làm cái lễ ra mắt 2 bên gia đình rồi về ở với nhau. Nhưng lại một lần nữa hạnh phúc không mỉm cười với tôi. Anh ta cặp hết cô này đến cô kia, cuối cùng bỏ nhà theo người đàn bà khác vào Nam. Tôi vào tìm anh ta mấy lần nhưng không có kết quả tốt nên đành chia tay.
Từ đó, tôi không muốn để ý đến bất kỳ người đàn ông nào khác nữa. Tôi lao đầu vào làm ăn. Thời điểm ấy, đất chỗ nhà tôi lên giá. Tôi bán đi một mảnh, cộng thêm chút tiền để ra được từ việc buôn bán và vay mượn bạn bè, tôi đầu tư xây nhà nghỉ. May mắn, công việc của tôi thuận lợi. Có tiền, tôi đăng ký đi học mấy lớp bồi dưỡng về nghiệp vụ kinh doanh, quản lý khách sạn, nhà nghỉ.
Ở lớp học đó, tôi quen được một người đàn ông khá chững chạc và lịch lãm. Anh nói chuyện hóm hỉnh, có duyên, rất lôi cuốn. Và sau khi kết thúc khóa học, chúng tôi chính thức yêu nhau. Anh nói đang sống ly thân với vợ, chị ấy bị bệnh rất đáng thương nên anh không thể bỏ, tôi mới là tình yêu đích thực của anh. Tôi có đi tìm hiểu thì thấy đúng là vợ anh bị bệnh. Sau đó, với tư cách là bạn bè, tôi đến làm thân với vợ con anh. Chị ấy quý mến, tin tưởng tôi như chị em tốt, con anh ta cũng rất quý tôi, chúng còn gọi tôi là mẹ nữa. Học hành, công việc của mấy đứa trẻ, rồi những khó khăn trong gia đình anh, tôi đều lo hết. Anh ta mang đồ...