Chị biết mà, chỉ là vì chịu hết nổi rồi, vì không gắng được nữa mới đành buông bỏ, có đúng không? – Ảnh minh họa: Internet
Em gọi cho chị vào đêm muộn, chị lo lắng khi thấy tên em trên màn hình điện thoại. Chị em mình đã lâu rồi không nói chuyện với nhau. Dù rằng, chị vẫn đọc hết những dòng trạng thái hạnh phúc của em, thấy cả những khoảnh khắc đầm ấm nơi gia đình mới em có. Chỉ là, chắc cũng hơn 2 năm em về nhà chồng, chị mới nghe được giọng nói của em. Nhưng đầu dây bên kia không cười nói với chị như mọi khi nữa, chỉ có tiếng thở dài nặng nề. Một câu chị hỏi, em có sao không? Thế là em khóc, tiếng nức nở như tràn cả không gian bên chị, lòng chị hoang hoải…
Em hỏi chị, nếu em ly hôn, liệu gia đình mình sẽ lại bị thiên hạ nói những lời gì? Nếu em chia tay chồng, có phải mẹ sẽ đau lòng hơn nữa không? Và em bỏ cuộc, có phải là yếu đuối hèn nhát lắm không chị, cuộc đời về sau sẽ như bỏ đi? Chị chết lặng. Vì chính chị cũng đã từng hỏi mình những câu hỏi đó, vì chính chị cũng từng ly hôn…
Chị không hỏi em về chuyện rốt cuộc điều gì khiến em phải quyết định như thế. Chị cũng không trách em sao không thể cố gắng hơn nữa. Vì chị biết, em gái chị vốn không phải cô gái chỉ vì vài chuyện khó mà bỏ cuộc. Em có thể mới 23 tuổi lấy chồng, vì gia đình chồng mà hơn 2 năm dài không về nhà mẹ đẻ. Em có thể bỏ cả sự nghiệp đang tốt đẹp ở thành phố để bắt đầu từ con số 0 ở quê chồng. Em có thể mỗi ngày đều nói rằng mình hạnh phúc, để hôm nay nức nở một lời muốn buông với chị. Em gái chị như thế, sao có thể là yếu đuối, sao có thể là mới khổ chút đã toan bỏ cuộc. Chị biết mà, chỉ là vì chịu hết nổi rồi, vì không gắng được nữa mới đành buông bỏ, có đúng không?
Chị chưa từng nghĩ sẽ có ngày phải nói với em những điều này, những điều dành cho những người đàn bà từng ly hôn…
Em ơi, đàn bà ấy mà, có ai mà không yếu đuối đâu em. Có khác, chắc là có người cứng miệng nói mình mạnh mẽ, có kẻ lại không đủ can đảm giả vờ kiên cường. Ai rồi cũng chỉ là mang nặng cốt đàn bà yếu ớt lắm, liêu xiêu vài bận với lận đận ở đời. Và mình lấy chồng, không phải để có cớ nói với thiên hạ mình hạnh phúc. Mình kết hôn, cũng không để có một tấm chồng hiển hách ở đời. Mình hết độc thân, là để tìm một người để mình có thể lột trần mạnh mẽ mà dám yếu đuối em à. Lấy chồng, là để có thể tự mình hạnh phúc hơn, mưu cầu chút gì yếu mềm mà cậy dựa. Còn nếu đến một lúc, nước mắt chảy ngược, cười gượng với thế gian mà tim chết hết dạ, hạnh phúc cùng kiệt hết thảy, thì chính là lúc phải buông tay.
Em biết không, ngày đó, khi chị hỏi mẹ, nếu chị bỏ chồng, mẹ có mất mặt không? Mẹ không trả lời, mẹ chỉ nói mẹ muốn chị sống, còn là sống hạnh phúc, hơn là chết, chết trong hôn nhân. Em có hiểu không, trong một cuộc hôn nhân bất hạnh, đàn bà không thể sống...