Tôi và chồng cùng quê, học chung cấp 2, cấp 3 thì yêu nhau. Tình yêu cứ lớn dần và trong sáng suốt những năm tháng đại học. Ra trường, tôi có bầu nên hơn 1 năm sau tốt nghiệp chúng tôi làm đám cưới.
Hạnh phúc vỡ òa khi tôi sinh đôi 2 bé trai đầu lòng. Nhà chồng và nhà tôi đều có điều kiện nên hai đứa ở thành phố làm việc, nhà cửa đàng hoàng. Nói chung so với đám bạn đồng trang lứa, vợ chồng tôi dư giả và cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Mọi thứ trở nên vất vả hơn khi tôi sinh bé thứ 3, chồng tôi được thăng chức nên anh đi công tác thường xuyên. Nhà thuê ô sin nhưng tôi chỉ thuê theo giờ còn lại mọi việc đều do tôi quán xuyến. Trước kia, tôi cũng nổi tiếng có chút nhan sắc.

Có người yêu, có chồng vẫn được nhiều người theo đuổi. Nhưng từ ngày chồng con, tôi lại luôn tin tưởng tình yêu của anh ấy bởi thế chỉ nhất nhất lo cho chồng, cho con, cho gia đình mà quên bản thân mình. Thậm chí còn chấp nhận ở nhà nội trợ đề phò tá chồng. Thành thử, chỉ mới kết hôn được hơn 6 năm, bạn bè gặp lại chẳng ai nhận ra tôi.
Trái ngược với nhan sắc của tôi, chồng thì ngược lại. Anh ấy phong độ hơn thậm chí trẻ hơn rất nhiều. Ra ngoài chẳng ai còn nghĩ chồng tôi là bố của 3 đứa trẻ. Tôi tự ti về ngoại hình nhiều lắm thế nên chuyện vợ chồng cũng vì thế mà nhạt hơn. Bản thân tôi cũng cảm nhận rõ ràng sự thay đổi thái độ của chồng. Nhưng thấy anh ấy vẫn ân cần, quan tâm mẹ con tôi thành thử tôi rất chủ quan.
Dạo gần đây, cứ mỗi lần chồng đi công tác tôi chẳng thể nào điện được cho anh...