Tôi quê ở tỉnh lẻ, bố mẹ tôi làm nông nghiệp, tuy nghèo khó nhưng dạy con rất cẩn thận. Lúc nào cũng động viên hai con gái học hành, phấn đấu. Nhờ vậy, hai chị em tôi đều đỗ vào đại học với số điểm cao.
Ra trường, tôi xin vào công ty sản xuất thực phẩm làm. Tại đây, tôi gặp và yêu chồng mình bây giờ. Anh là trai gốc Hà Nội, tính tình dễ mến, hào phóng, gia đình giàu có, nhà con một. Sau 3 năm hẹn hò chúng tôi quyết định kết hôn.

Ảnh: Igov
Chồng tôi dễ tính bao nhiêu thì bố chồng tôi là người khó tính bấy nhiêu. Ông ăn uống rất cầu toàn, mùa nào thức đó, đặc biệt rất coi trọng lễ tiết, cúng bái.
Trước đây, ông nhiều lần thuê giúp việc, họ ở được vài ngày là xin nghỉ vì không chịu được tính nết của ông. Khi tôi chuẩn bị kết hôn, mấy bà chị dâu bên họ nhà chồng cũng to nhỏ, xì xào “nhắc nhở” tôi nên ở riêng cho thoải mái.
Lúc đó, mới tiếp xúc tôi chỉ thấy ông rất điềm đạm, chỉn chu lại khéo léo trong giao tiếp chứ không đến mức như các chị dâu nói.
Đám cưới xong, vợ chồng tôi ở cùng bố mẹ chồng. Đây là năm đầu tôi đón Tết nhà chồng nên tôi rất mong đợi, háo hức. Nhưng niềm háo hức đó sớm bị bố chồng dội cho “gáo nước lạnh” khiến tôi hụt hẫng kinh khủng…
Khi còn 2 tuần nữa là đến Tết, ông đưa tôi một danh sách các việc cần làm, những đồ cần mua. Ông tuyên bố, việc sắm sửa, dọn dẹp ở nhà giao hết cho tôi. Nhìn danh sách đó tôi thầm ngán ngẩm trong lòng.
Trong bản danh sách việc nhà ông liệt kê từ việc quét mạng nhện, cọ nhà vệ sinh đến việc giặt giũ toàn bộ chăn ga gối cho cả gia đình… Những việc này, bình thường tôi không ngại nhưng khổ nỗi, cuối năm công ty tôi càng nhiều việc, hôm nào cũng phải 7, 8 giờ tối tôi mới về nhà vì vậy chẳng có thời gian rảnh rỗi để dọn dẹp.
Tôi đề nghị với bố chồng, mình sẽ thuê giúp việc theo giờ để đỡ vất vả nhưng ông gạt phắt đi, nói nếu tôi ngại làm thì ông tự làm.
Thấy bố chồng như vậy, tôi đành im lặng, cặm cụi dọp dẹp một mình suốt một tuần mới xong. Tôi nhờ chồng giúp cho việc này việc kia ông tỏ ý không hài lòng. Ông bảo, việc nhà là của đàn bà và cấm chồng tôi động tay vào. Chồng tôi sợ bố, không dám cãi nửa lời, chỉ biết động viên vợ nhẫn nhịn cho êm ấm nhà cửa.
Tiếp đến là việc mua sắm Tết, biếu xén họ hàng, tổng thu nhập 2 vợ chồng tôi cũng chỉ được 20 triệu nhưng chi phí cho Tết gia đình mà bố chồng đưa ra phải gấp đôi số đó.
Nghĩ mình nói chưa chắc bố chồng thông cảm, tối hôm ấy tôi mang chuyện đó ra than thở với chồng. Chẳng biết chồng tôi sang tâm sự gì mà hôm sau ông thái độ với tôi ra mặt. Tôi động tay làm gì cũng bị ông săm soi, mắng con dâu vụng về. Có lúc ông còn nặng lời nói bố mẹ tôi không biết dạy dỗ nên tôi không làm nổi việc gì cho ra hồn. Nghe ông nói như vậy tôi vừa ức vừa tủi thân, nước mắt trào ra tức tưởi.
Bình thường tôi thấy người ta hay nói mẹ chồng ghê gớm với con dâu chứ ai ngờ bố chồng tôi còn ghê gớm hơn vậy.
Cuối tuần, tôi được nghỉ, hẹn chồng về quê thăm bố mẹ đẻ vì từ ngày cưới tôi chưa về thăm nhà lần nào. Hai vợ chồng vừa dắt xe ra khỏi cửa, bố chồng gọi lại mắng xối xả, bảo việc nhà cửa Tết nhất chưa xong, vợ chồng tôi còn bỏ đi chơi, chồng tôi đành quay xe lại.
Ngày 20 tháng Chạp là ngày giỗ ông nội...