Thật lòng thì bất cứ ai trong cuộc đời này đều muốn có một bờ vai, một vòng tay cho riêng mình để mà tựa vào những lúc buồn đau, để được nhẹ lòng mà yếu đuối, để có thể nhận về cho mình một cảm giác an toàn và bình yên trước mọi bão dông trong đời. Đúng vậy không? Nhưng, đâu phải ai cũng may mắn tìm được hạnh phúc để ích kỷ cho riêng mình cơ chứ và nếu như ai cũng hưởng trọn hạnh phúc mãi mãi về sau thì thử hỏi nỗi đau biết trao cho ai?!

Thật ra không phải cứ ngồi một chỗ và ước ao là sẽ được toại nguyện, cũng không phải cứ bất chấp tin tưởng rằng mình thật lòng trao đi yêu thương thì sẽ được đáp lại. Bởi vì tình yêu là một thứ vật chất vô hình khó nắm bắt nhất, có những yêu thương sẽ được đáp lại, và cũng có những cố chấp của một gã khờ cứ đuổi theo mãi một bóng hình đã trở thành sương khói của một buổi chiều đông, mà lại vô tâm không hề nhận ra ngay bên cạnh mình vẫn luôn luôn tồn tại một ánh mắt, một nụ cười, một tình yêu lặng lẽ chẳng thể cất lời…
Em vẫn thường tự hỏi mình trong những đêm như lúc này, tại sao cuộc đời này lại bất công đến thế? Tại sao những tình yêu đẹp đẽ mà vẫn chẳng thể bên nhau bằng hai chữ mãi mãi? Tại sao con người cứ vô tình làm nhau đau đớn rồi một trong hai lại chìm đắm trong những xót xa của ký ức sắp mục nát?
Có lẽ, em sẽ chẳng bao giờ có được câu trả lời mình muốn, vì cuộc đời chúng ta đang sống vốn dĩ quá đỗi rối ren, phức tạp, đặc biệt là những chuyện về tình cảm. Và cũng có lẽ, nếu cuộc sống này không phức tạp như vậy, thì cuộc đời của chúng ta liệu sẽ có bao phần tư vị, anh nhỉ?

Trên những trang mạng xã hội, những trang blog tâm sự về tình yêu, không lạ gì những chủ đề đại loại là “Cô đơn vẫn thật là ổn” hay “Người yêu ư? Không nhất thiết phải cần” hoặc “Không yêu ai thật tốt, chẳng cần đắn đo ăn diện, ở nhà thoải mái sướng hơn tiên”… Một phần những câu nói đó mang tính chất động viên, những lời an ủi, khích lệ đối với những bóng hình còn đang đơn chiếc hãy lạc quan và yêu lấy chính mình trước khi một nửa đích thực xuất hiện.
Nhưng, con người luôn là những sinh vật kì lạ, luôn thể hiện ra những điều trái ngược với mong muốn của họ. Có ai muốn sống mãi mãi với cô đơn, hay san sẻ cuộc sống với hai chữ một mình mãi mãi đâu cơ chứ?!
Em ghét những ngày lễ – những ngày không dành cho những con người lạc lõng như em, thật là buồn khi phải nhìn những cặp đôi nép mình vào nhau trên những con phố, trên môi là những nụ cười tràn đầy hạnh phúc. Những ngày mà bạn bè có đôi có cặp, được người yêu tặng vài ba món đồ nho nhỏ sực nức mùi thơm ngọt ngào của thứ tình yêu đẹp đẽ.
Nhìn lại bản thân, chẳng biết làm sao để an ủi được, có người hỏi sao không đi chơi, sao không ra ngoài nhiều một chút đi, chẳng biết trả lời ra sao chỉ biết kéo một nụ cười lên khuôn mặt và ậm ừ cho qua.
Tìm...