Tôi kết hôn được gần 2 năm, lúc đầu cuộc hôn nhân của chúng tôi đẹp lắm, bởi yêu nhau lâu rồi mới cưới cả hai lại có công việc ổn định kinh tế khá giả nên lúc nào cũng như ngày mới yêu. Ban đầu khi hai đứa còn chưa sẵn sàng để có con muốn cuộc sống vợ chồng son dài thêm chút nữa nhưng sau đó bố mẹ giục nên quyết định chẳng dùng biện pháp gì đợi con xuất hiện.

Thế nhưng trời chẳng chiều lòng người, sau 5 tháng từ lúc đó tôi vẫn chẳng mang thai, đi khám thì bác sĩ bảo cả hai đều bình thường cứ tinh thần thoải mái rồi con sẽ đến đừng quá nóng vội. Tôi cũng chẳng sốt ruột gì khi khám xét đủ kiểu rồi chẳng ai trong chúng tôi có vấn đề về sinh sản cả. Con trời cho nên cứ tự nhiên.
Anh cũng chẳng biểu hiện hay phàn nàn gì vì thế tôi gần như không có áp lực, nhưng chỉ sau đó 1 tháng mẹ chồng tôi gọi điện nói bóng gió vì anh là con trai duy nhất trong nhà dù ông bà đã có cháu ngoại nhưng cháu nội vô cùng được trông mong.
Từ khi mẹ anh thường xuyên gọi điện chồng tôi hay cáu gắt hơn dù chẳng có chuyện gì nhưng anh vẫn giận dỗi thêm phần rượu chè dù chẳng nghiện nhưng những cuộc liên hoan cứ liên tiếp diễn ra rồi đi sớm về muộn.
Tôi buồn nhưng chẳng biết nói với ai, cuộc sống trở nên nhạt nhẽo hơn, dù chuyện chăn gối vẫn diễn ra nhưng chẳng mặn nồng như trước. Rồi tôi phát hiện anh thay đổi, mật khẩu face đã khác, zalo cũng đổi anh chăm ôm điện thoại hơn yêu đời hơn hay hát hò nhiều hơn, tôi biết anh có người khác.
Nhưng vì gia đình tôi vờ như không biết vẫn quan tâm anh, vì tôi nghĩ phở là thứ chẳng ai ăn được mãi. Thế rồi tôi phát hiện mình có bầu, niềm hân hoan chưa kịp chia sẻ thì chính mắt tôi nhìn thấy anh và cô nhìn tình kia vào nhà nghỉ. Nhìn cử chỉ của anh...