ảnh minh họa
Năm em trai 12 tuổi, bị sốt cao sau đó đầu óc có chút không bình thường. Trước khi kết hôn, chồng tôi đã nói rõ tình hình cho tôi, nói em trai cả đời cần phải được chăm sóc, sợ làm liên lụy đến tôi. Lúc đó tôi thực sự rất cảm động trước tình cảm và sự thiện lương của anh, tôi quyết định sẽ cùng chồng chăm sóc em trai.
Sau khi kết hôn, vợ chồng tôi sống cùng em chồng. Tôi xem chú ấy như em ruột của mình, dùng tình yêu thương của một người chị chăm sóc, lo lắng cho em. Nhưng ông trời thật nhẫn tâm, lấy nhau được 5 năm thì chồng tôi qua đời trong một tai nạn giao thông, bỏ lại mẹ góa con côi chúng tôi mà ra đi. Tôi đau buồn đến mức muốn chết cùng anh nhưng con trai còn nhỏ, em chồng thì ngây ngô… Tôi chỉ còn cách lau nước mắt, tiếp tục kiên cường để lo cho con cho em.
Chồng tôi ra đi cuộc sống của tôi, con trai và em chồng vô cùng khó khăn. Một mình tôi chăm sóc cả con nhỏ lẫn em trai nên dù có cố gắng thế nào cũng không thể lo hết được. Lúc đó có người giới thiệu cho tôi một người đàn ông, vợ anh ấy qua đời, có một con gái, nhà buôn bán nhỏ. Anh đối xử với tôi và con trai rất tốt, anh cũng không ngại chuyện tôi còn có một con trai, đồng ý cùng mẹ con tôi tạo thành một gia đình nhỏ, tôi rất cảm động về điều đó.
Không còn cách nào khác tôi đành đưa em chồng đến viện phúc lợi. Lúc tôi rời đi, em nắm chặt quần áo tôi, không buông, tôi đã khóc rất nhiều nhưng vẫn đành để em lại rồi ra đi.

Trước ngày cưới 1 tuần, tôi đến viện phúc lợi thăm em chồng, muốn đưa em đến tham dự hôn lễ của tôi vì em ấy là người thân cuối cùng của chồng cũ tôi. Tôi muốn em có mặt như chồng tôi đang ở bên cạnh tôi trong ngày trọng đại đó.
Em chồng vừa nhìn thấy tôi thì òa lên khóc nức nở. Em chồng được tôi chăm sóc béo béo trắng trắng giờ biến thành gầy trơ, quần áo thì lấm lem, nước mắt nước mũi lem nhem khắp mặt. Trên mặt còn có vài vết bầm tím, thì ra do mọi người thấy nó khờ...