Thế nhưng, hạnh phúc không bao giờ dễ dãi với bất cứ một ai, ngày con trai lên ba tuổi cũng chính là ngày tôi được đề bạt lên làm trưởng phòng kinh doanh. Thu nhập tốt nhưg công việc rất bận rộn, nên ít có thời gian dành cho chồng con. Anh ấy bàn với tôi: “Hay mình kiếm một người giúp việc để trông thằng bé và làm công việc vặt trong nhà. Dạo này cơ quan anh rất nhiều việc, nhiều khi anh còn phải đi công tác xa, cu Bi gởi hàng xóm anh không yên tâm chút nào”.
Thực tình tôi đã nghĩ đến chuyện này, nhưng tính đi, tính lại tôi cảm thấy không yên ổn. Nếu thuê người già thì họ cẩn thận thật đấy, nhưng lại luộm thuộm lôi thôi, còn thuê một cô gái trẻ không chừng… nghĩ đến đó thôi tôi lại càng không muốn. Tôi nát óc suy nghĩ để tìm giải pháp hợp lý mà an toàn. Cuối cùng tôi đưa ra giải pháp “Hay anh nghỉ việc ở cơ quan trông con vừa có thời gian xem bóng đá” nhưng anh không chịu, anh bảo tôi phụ nữ nên ở nhà để anh ấy đi làm xoay xở nuôi hai mẹ con. Tôi phân tích với anh rằng vì mình vừa mới được đề bạt mà nghỉ việc thì thật tiếc vì đây là công ty liên doanh với nước ngoài, lương của tôi lại gấp đôi lương của anh đó là chưa kể bổng lộc nữa. Thấy vợ phân tích có lý và anh đồng ý, từ tháng sau chồng tôi bắt đầu rời bàn giấy về nhà chăm con và làm việc nhà.

Chiến tranh lạnh vợ chông tôi xảy ra bắt đầu từ câu nói thiếu cân nhắc suy nghĩ của tôi - Ảnh minh họa
Mấy năm ở nhà, từ một người đàn ông vụng về anh đã trở thành một ông chồng đảm đang không thể chê vào đâu được. Những chuyến công tác dài ngày thường xuyên khiến tôi mệt mỏi ít để ý đến chuyện tình cảm vợ chồng. Nhiều đêm tôi nghe tiếng anh thở dài đánh thượt có vẻ buồn chán lắm. Không kìm chế được sự bực dọc tôi lên tiếng: “Anh ăn rồi ở nhà trông mỗi đứa con mà còn than ngắn thở dài cái nỗi gì? Cái thân tôi...