Ảnh minh họa: Internet
Tôi biết con đường học vấn không dành cho mình khi mà trầy trật mãi tôi mới cầm được tấm bằng tốt nghiệp lớp 12 để bố, mẹ khỏi ca cẩm là cho tôi ăn học tốn cơm, tốn gạo. Nói thế thôi chứ tôi biết ơn bố, mẹ nhiều, cả đời bố, mẹ bán mặt cho đất, bán lưng cho trời để 2 anh trai tôi và tôi có cái chữ lận lưng mà ngẩng mặt với đời.
May mắn 2 anh tôi đều tốt nghiệp trường trung cấp nghề và có việc làm trên Huyện với thu nhập đủ ăn, không phải phiền đến bố, mẹ. Thấy tôi không mặn mà với chuyện học tiếp mà chắc bố, mẹ cũng hiểu sức học của tôi nên bố, mẹ không ép ngược lại bố, mẹ rồi cả 2 anh trai đều khuyên tôi ở nhà tham gia lao động cùng gia đình. Ruộng nhà tôi không thiếu, sức tôi cũng thừa để giãi nắng, dầm mưa kiếm miếng cơm nuôi thân nhưng thực lòng tôi không muốn bước chân xuống bùn, không muốn để tuổi trẻ của mình trôi đi trong buồn tẻ, nhàm chán của làng quê và công việc đồng áng.
Nên tôi quyết định xa bố, mẹ, xa mảnh đất chôn nhau, cắt rốn của mình để ra phố tìm cơ hội đổi đời…19 tuổi, tôi tự tin đi thuê nhà trọ, tự tin gõ cửa nhiều nơi để xin việc làm. Suốt 2 tháng ròng rã tôi gặp không biết bao nhiêu cái lắc đầu từ chối khi những ông chủ, bà chủ, cô chủ, cậu chủ bảo rằng họ đã thu nạp đủ nhân viên. Nản chí tôi đã định từ bỏ ý định lập nghiệp ở phố thì may mắn bà chủ một sạp trái cây nhận tôi vào phụ việc. Khuân, vác nặng nề đã có mấy thanh niên khỏe mạnh, công việc của tôi là nhìn cân, vào sổ nhập, xuất và tính tiền, ghi hóa đơn và cuối ngày theo sổ sách báo cáo, giao nộp đủ đầy cho bà chủ.
Tất nhiên tiền tôi không được thu mà việc đó đã có con gái bà chủ lo, tôi chỉ lo đơn thuần chuyện sổ sách theo lệnh con gái bà chủ. Với vốn văn hóa tạm ổn, mọi yêu cầu của chủ tôi hoàn thành nhanh gọn, rõ ràng, rành mạch khiến bà chủ hài lòng lắm.
Con gái bà chủ hơn tôi 5 tuổi, chị đã lập gia đình và có bé trai 2 tuổi. Thấy tôi nhanh nhẹn, chăm chỉ hết lòng vì công việc chị cũng có cảm tình với tôi nên thỉnh thoảng chị lại cho tôi...