ảnh minh họa
Tôi 22 tuổi, đang là sinh viên năm cuối của một trường đại học. Anh hơn tôi 4 tuổi, công việc khá tốt, tương lai còn thăng tiến nhiều tại một công ty nước ngoài. Anh hầu như chẳng bao giờ nói dối ai cả, dù là những chuyện vặt, dù làm phật ý người khác. Anh lúc nào cũng thành thật, đó là điều làm tôi yêu và trân trọng nhất ở anh. Điều kiện gia đình anh rất tốt cũng như tài năng của anh khi đã đạt được nhiều thành tích trong học hành và công việc nhưng anh sống rất giản dị, hòa đồng, có cái nhìn tích cực đối với mọi việc trong cuộc sống. Quan điểm của anh là coi trọng sự cố gắng, nỗ lực trong cuộc sống là trên hết, những yếu tố hoàn cảnh và địa vị hay hình thức con người không quan trọng.
Tôi là một cô gái bình thường trên mọi mặt, học hành, hoàn cảnh, trình độ hay cả ngoại hình. Tôi chỉ tự tin nhất ở mình là sự chân thành và chung thủy với anh. Từ khi quen anh, tôi cũng thấy bản thân còn thiếu sót nhiều điều và tự nhủ cố gắng để có thể độc lập, tự chủ, không làm gánh nặng cho anh nếu tiến tới hôn nhân. Tôi và anh yêu nhau hơn một năm thì có một biến cố lớn xảy ra với chúng tôi. Tôi có thai, mặc dù đã dùng biện pháp tránh thai nhưng có lẽ đây là cái duyên của chúng tôi. Khi biết có con, chúng tôi vừa mừng vừa lo; mừng vì chúng tôi đến với nhau tự nguyện, đó là kết quả tình yêu thực sự của hai đứa; lo hơn cả vì hai đứa chưa chuẩn bị sẵn sàng để kết hôn và làm cha mẹ ở độ tuổi còn khá trẻ như tôi. Tuy vậy, vì không muốn làm chuyện có lỗi với con, hơn nữa chúng tôi rất yêu thương nhau nên đã nói chuyện với gia đình anh trước.
Ban đầu, anh chỉ nói với bố mẹ là muốn cưới tôi vì rất yêu tôi, vì tôi có khá nhiều điểm tốt, hợp nhau. Có điều bố mẹ anh không hề đồng tình và càng ngày càng gay gắt phản đối chúng tôi, lý do tôi không có gì nổi trội, lại gia cảnh bình thường, không xứng với nhà anh. Bố mẹ anh cho rằng nếu lấy nhau, tôi sẽ là gánh nặng của anh vì không tài giỏi. Tôi và anh đã rất đau khổ vì sự phản đối này, hai đứa tôi khóc rất nhiều, nhờ thêm sự trợ giúp của chị gái anh để thuyết phục nhưng không được. Mọi chuyện diễn ra cho đến thời điểm đó thì bố mẹ anh còn chưa gặp tôi một lần, tôi nghe được bố mẹ anh nói qua điện thoại với anh: “Không cần gặp nó, thấy bề ngoài con người, hoàn cảnh chẳng có gì nổi trội, cũng chỉ học một trường dân lập, trình độ có hạn…, khỏi cần gặp nữa”.
Anh ra sức thuyết phục, nỗ lực...