Vợ chồng em là thanh mai trúc mã với nhau. Hai năm trước chúng em về chung một nhà sau một đám cưới rình rang. Bạn bè em ai cũng khen chuyện tình của tụi em là cổ tích. Tình yêu từ nhỏ, cuối cùng cũng thành vợ chồng thì ai mà không tự hào chứ.
Nhưng về sống chung rồi em mới biết em hiểu anh còn ít quá. Chồng em chẳng những khô khan mà còn lười vô đối. Bao nhiêu công việc từ nhà cửa, quần áo cứ đổ dồn lên vai em. Nhiều khi mệt quá, em trách thì anh mới chịu làm phụ em chút đỉnh.
Em phải nhờ cả bố mẹ hai bên mới giáo huấn được chồng cái tội lười. Giờ thì anh biết nấu cơm, biết lau nhà, phơi đồ giúp vợ rồi. Nhưng cái tội khô khan, ăn nói cộc cằn thì không sao sửa được các mẹ ạ!

Chồng em vừa khô vừa lười. (Ảnh minh họa)
Chồng em ít nói lắm, nhưng một khi đã nói thì cứ như “cóc cắn”. Tụi em nói chuyện với nhau cứ trống không còn tệ hơn người dưng.
Khi bình thường thì không sao nhưng mỗi lần bệnh là em càng thêm tủi thân hơn. Chồng em chẳng bao giờ biết nấu cho vợ nồi cháo, mua cho vợ liều thuốc. Có lần em bệnh, sốt cả ngày mà chồng em còn chẳng biết gì. Đi làm về thấy em nằm trên giường còn trách em lười, ở nhà mà không nấu ăn. Em lên tiếng, anh mới biết và chạy đi mua cho vợ bát phở còn mình thì ăn mì tôm.
Nhiều khi em nghe bạn bè, đồng nghiệp kể chuyện được chồng tặng thứ này thứ kia trong những ngày lễ mà em thèm. Chồng em cứ đem thẳng tiền về vứt cho vợ với câu: “Ai biết thích gì, tiền nè, thiếu gì thì tự sắm”. Duy nhất một lần em giận dỗi không cầm tiền, anh mới chịu chở vợ đi. Mà đi cũng không vui vẻ gì vì anh nói em kén chọn, mua mỗi cái váy cũng đi vài shop mới mua được. Mà xin hỏi mấy mẹ, mua không ưng ý thì mua làm gì ạ? Thà...