Vợ tôi biết “tài sản” quý giá nhất của chồng chính là hai đứa con. Chỉ cần làm cho chúng đứng về phía cô ấy, coi thường bố là tôi đã phải “trả giá đắt” cho sai lầm của mình. Những ân hận về sự phản bội của chồng khiến cô ấy rắp tâm trả thù bằng cách khiến tôi sẽ “mất hết”.
Đang yên ấm, tôi bỗng bị “say nắng” một đồng nghiệp nữ. Vợ tôi phát hiện, mặc dù không ly hôn nhưng cô ấy luôn tìm cách trút những tổn thương, bực dọc lên tôi. Ban đầu tôi còn nhẹ nhàng khuyên nhủ nhưng sau đó tôi cũng chán nản không muốn giải thích đôi co với cô ấy nữa.

Những ân hận về sự phản bội của chồng khiến cô ấy rắp tâm trả thù bằng cách khiến tôi sẽ “mất hết” - Ảnh minh họa
Thái độ yên lặng của tôi khiến cô ấy không có cách để gây chuyện nên cô ấy chuyển qua “mượn” con để chì chiết chồng. Mỗi lần con có tật xấu gì sau khi quát mắng dạy bảo con cô ấy thường nói vuốt đuôi một câu: “Giống ai thế không biết?”. Thấy tôi vẫn không phản ứng, cô lại nói: “Mày giống hệt thằng bố mày, điêu ngoa dối trá”. Những lời “khép tội” hết sức nặng nề của mẹ khiến hai đứa trẻ càng ngày càng lánh xa mẹ vì sợ mẹ “vạch tội”.
Thỉnh thoảng tôi có nói riêng với cô ấy rằng chuyện của hai vợ chồng không nên lôi các con vào, vợ tôi thẳng thừng nói: “Tôi phải cho chúng biết bố chúng tốt đẹp thế nào”. Khuyên bảo vợ không được, tôi chán nản, thỉnh thoảng đi nhậu nhẹt về khuya say bí tỉ, lúc ấy vợ tôi được thể gọi hai đứa con ra “chứng kiến” rồi chê bai dè bỉu chồng trước mặt các con. Mục đích của cô ấy là làm cho chúng không coi bố ra gì, trong mắt chúng, bố chỉ là một kẻ tồi tệ, bê tha, không đáng noi gương.
Kế hoạch này của vợ tôi quả thật rất có tác dụng với hai đứa trẻ đang trong quá trình hình thành nhân cách. Chỉ một thời gian sau, chúng rất sợ bị so sánh là “giống bố”. Chúng sợ bố hơn là tôn trọng. Ngoài mặt đứa nào cũng im lặng không cãi nhưng sau lưng chúng âm thầm chống đối. Cho đến lúc tôi hoàn toàn bất lực với chính con đẻ của mình khi chúng bắt đầu cãi lại và tỏ thái độ phản ứng ra mặt, thậm chí khá xấc xược. Có lần đứa con trai đã nói với bố rằng: “Bố xem lại mình đi rồi hãy nói con”.
Ở lứa tuổi “dở dở ương ương”, bọn trẻ cần...