May mắn là chúng đều ngoan ngoãn, học giỏi, ra trường có công ăn việc làm ổn định. Cô chị sau khi tốt nghiệp trường sư phạm thì lấy chồng và được nhà chồng xin cho đi dạy ở một trường gần nhà. Cuộc sống của cháu yên ổn, đầm ấm khiến chúng tôi rất hài lòng. Còn cậu út, vợ chồng tôi xác định về già sẽ cậy nhờ nó nên không tiếc cái gì. Nó theo học ngành công nghệ thông tin, ra trường vật vờ vài tháng thất nghiệp rồi cũng xin được vào làm cho một công ty tư nhân. Đi làm được 2 năm, chưa thấy tích cóp được đồng nào thì nó về xin lấy vợ. Đó là một cô gái người thành phố, xinh xắn, nhanh nhẹn nhưng có phần lười biếng. Ngày con trai dẫn bạn gái về ra mắt, tôi đã có phần không ưng vì trong khi mẹ và chị chồng tương lai tất bật trong bếp thì nó vẫn ung dung ngồi chơi điện thoại, rồi bắt người yêu dẫn ra đồng lúa chụp ảnh. Tuy nhiên nghĩ đó là người mà con mình chọn, với lại lớp trẻ ngày nay cũng không thể yêu cầu cơm nước, nội trợ như xưa được nên tôi cũng tặc lưỡi bỏ qua.

Chưa thấy tích cóp được đồng nào thì con trai đã về xin lấy vợ
Cưới nhau xong, hai đứa thuê nhà trên Hà Nội sống. Được vài tháng thì con tôi gọi điện về bảo bố mẹ chạy cho 500 triệu để mua chung cư, nhà gái cũng sẽ cho 500 triệu. Mặc dù số tiền tích cóp cả đời không đủ nhưng vì con, vợ chồng tôi vẫn cố vay mượn thêm cho đủ để con có chỗ ở ổn định. Con trai mua nhà không bao lâu thì chồng tôi phát bệnh ung thư qua đời, chỉ còn mình tôi trong căn nhà trống vắng. Rồi con dâu tôi sinh cháu, cần người phụ giúp. Con trai thuyết phục tôi bán nhà lấy tiền trả nợ rồi lên sống cùng vợ chồng nó, vừa là để chăm cháu, vừa đỡ cô quạnh tuổi già. Nghĩ cũng hợp lý, lại được con gái động viên nên tôi chấp nhận. Đây có lẽ là quyết định sai lầm bởi hiện tại, cuộc sống của tôi vô cùng ngột ngạt. Tôi cảm thấy mình là “ô sin cao cấp” chứ không phải mẹ chồng nữa.
Khi con dâu ở cữ, tôi đã làm hết mọi việc, không để nó động tay động chân việc gì. Đêm đến cháu quấy khóc, tôi còn thức cả đêm để cho mẹ nó ngủ. Những tưởng sau khi con cứng cáp, con dâu tôi sẽ đảm nhận việc lo toan nhà cửa, vậy mà không. Từ khi mang bầu tháng thứ 7, nó đã xin nghỉ việc luôn, ở nhà nhưng không chịu làm gì mà chỉ suốt ngày chúi đầu vào điện thoại. Con được 3 tháng, rồi 6 tháng, rồi 9 tháng, nó cũng không hề nghĩ đến việc làm ăn. Hàng ngày, nó ngủ đến 9h sáng mới dậy, thậm chí con dậy trước cả tiếng đồng hồ mẹ mới mở mắt. Quần áo, bỉm, các thứ vứt lung tung, tôi lại phải dọn dẹp. Mang tiếng là mẹ chồng nhưng ngày nào tôi cũng tất bật với hàng tá việc nhà: Đi chợ, giặt quần áo, lau nhà, nấu ăn, bế cháu… Thà rằng con dâu đi làm, tôi còn đỡ ức, đằng này nó suốt ngày ở nhà mà cũng không chịu động tay chân vào việc gì.
Nhiều lần, tôi bóng gió xa xôi rằng con cái đã cứng cáp thì nên tìm việc gì đó làm để kiếm thêm thu nhập. Vài ngày sau, nó nói sẽ bán hàng qua mạng. Tôi chẳng biết nó làm công việc đấy như thế nào nhưng chẳng thấy hoạt động gì, thay vào đó là phấn son,...