- Em cứ từ từ, con cái là lộc trời cho, làm sao nóng vội được.
Nói là thế nhưng gần hết năm thứ 2 mà cái bụng của tôi vẫn không to ra. Anh là con trai một nên bố mẹ chồng lo sốt vó. Tôi tới bệnh viện kiểm tra nhưng kết quả hoàn toàn bình thường. Nghĩ đến chồng, tôi bảo anh đi khám nhưng hôm ấy tôi lại bận việc ở cơ quan không đi cùng được, đành để anh đi một mình.
Nhưng lạ một điều là về tôi hỏi chồng xem kết quả ra sao, anh cứ lảng đi rồi bảo:
- Hôm nay đến phút trót, sếp lại gọi anh về gặp khách hàng quan trọng gấp nên chả khám được.
Từ ngày đó, thái độ của chồng tôi khác hẳn, cứ mỗi lần tôi nói anh đi khám là lại viện hết lý do này đến lý do khác. Khi tôi nhắc đến chuyện con cái, anh cáu gắt và bỏ đi luôn chứ không hào hứng, vui vẻ như trước nữa.
Chuyện mãi không thể có bầu khiến tôi bị trầm cảm, stress nặng, cứ mỗi lần hàng xóm bế con sang chơi là tôi lại nóng ruột như ngồi trên đống lửa.
Hôm đó, lúc dọn nhà tôi vô tình thấy một bọc giấy nhỏ được chồng gói ghém cẩn thận trong đáy tủ. Vì tò mò, tôi mang ra xem thì chết sững khi thấy đó chính là kết quả của bệnh viện, ghi rõ anh bị vô sinh.
Ảnh minh họa
Lúc tôi đang ngồi đờ đẫn, chưa biết phải làm gì thì anh bước vào. Thấy bộ dạng khác thường của tôi, anh chạy vội đến:
- Em bị làm sao thế?
- Anh nhìn đi, thế này là thế nào? Sao lại giấu em?
Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, rơi nước mắt. Lần đầu tiên từ khi quen anh đến giờ tôi mới thấy anh khóc. Người đàn ông mạnh mẽ, kiên cường giờ mềm nhũn, bủn rủn.
- Anh xin lỗi… anh không đủ can đảm để nói cho em biết. Anh sợ em sẽ bỏ anh, sợ bố mẹ vì anh mà suy sụp.
Sốc quá, tôi ôm quần áo về nhà ngoại. Ngày nào anh cũng tới tìm van xin được đón tôi về nhà. Hết một tuần, tôi không dám nói sự thật này cho bố mẹ mình hay bất kì ai. Nhìn thấy bộ dạng tiều tụy, râu tóc lòa xòa của anh mà tôi lại mủi lòng, không kiềm chế được mà lao đến ôm anh. Cuối cùng tôi chấp nhận ở bên anh và từ bỏ thiên chức của một người mẹ.
Những ngày sau đó, tôi vẫn ở bên chăm sóc gia đình chồng và làm tốt mọi việc nhưng cả hai không còn tự nhiên, nói cười như trước nữa. Có một khoảng cách vô hình khiến chồng tôi không thể thoát ra, lúc nào cũng mặc cảm, nghĩ mình không phải là một người đàn ông đúng nghĩa.
Đợt đó, bố chồng tôi bị tai biến, cấm khẩu và liệt tay phải. Thấy bệnh tình của chồng không khả quan, mẹ chồng tôi rớm nước mắt bảo:
- Hai đứa có thương bố mẹ thì nhanh sinh lấy một đứa đi. Bố con chẳng còn sống được bao lâu nữa đâu, chẳng lẽ để đến lúc ông ấy nhắm mắt cũng không được thanh thản à?
Tôi chẳng biết phải trả lời mẹ chồng ra sao, chỉ biết ôm bà, hai mẹ con cùng khóc.
Đêm ấy, chồng quỳ dưới chân tôi,...