Đa phần phụ nữ đều nghĩ 27 tuổi là đã xem như đi gần hết nửa đời người. Họ đã học tập, đã làm việc, đã yêu, đã kết hôn, đã sinh con…
Có lẽ vì quan niệm tuổi xuân quá ngắn ngủi nên họ đã tranh thủ ổn định trước khi nó qua đi như là một cách hoàn thành nghĩa vụ đối với bản thân. Họ đúng và tôi thấy đó cũng là điều tốt. Tôi cũng giống họ nhưng tôi dành nhiều thời gian hơn cho mỗi chặng đường mà tôi đi qua.
Tôi muốn được trải nghiệm để chiêm nghiệm bản thân vì tôi tự thấy mình còn trẻ, rất khỏe và cuộc sống thì vô cùng thú vị; thật đáng tiếc nếu tôi bỏ qua cơ hội tuyệt vời này – cơ hội không bao giờ trở lại. Và tôi thấy mình cũng đúng.

Bạn đừng cười khi biết 27 tuổi mà tôi không có gì ngoài 2 bàn tay trắng. Tài sản của tôi là kiến thức tôi được học suốt 23 năm ở trường, là những trãi nghiệm thực tế và hơn hết tài sản quý nhất là những cảm xúc hỉ – nộ – ái – ố thường ngày; tài sản của tôi còn là một trái trái tim nồng ấm với tình yêu vô bờ bến: Yêu đời, yêu người, yêu muôn loài, yêu hoa lá cỏ cây…
Bạn đừng nghĩ rằng tôi không thực tế, ngược lại tôi là người sống rất thực tế chỉ là tôi đang khám phá những điều thực tế xung quanh mình ở góc độ mới mẻ hơn, lãng mạn hơn. Hãy luôn yêu đời, yêu người, yêu muôn loài, yêu hoa lá cỏ cây…
Thực tế cuộc sống này không quá ngắn ngủi như chúng ta vẫn nghĩ. Chỉ cần có trái tim biết cảm nhận để yêu thương, để bao dung; chỉ cần biết nỗ lực hết mình không ngừng học tập, không ngừng lao động và luôn đơn giản...