Khanh gặp Hân trong tiệm Thiên Sơn Mộc Trà – quán cà phê do cậu mở ra vào mùa hè năm thứ nhất Đại học. Lúc đó, Khanh chẳng biết Hân là ai, cũng chẳng hề để ý đến cô gái có nước da nâu, lúc nào cũng đội một cái mũ phớt màu đen, mặc những chiếc áo rộng thùng thình che hết đường cong, mái tóc ngắn cũn cỡn như đàn ông này. Mục tiêu của cậu khi ấy là cô bạn gái xinh xắn của Hân – tên là My.
My đúng là khác Hân một trời một vực, Hân trông nam tính bao nhiêu thì My lại nữ tính, dịu dàng bấy nhiêu. My có dáng người nhỏ nhắn, nước da trắng hồng, khuôn mặt xinh xắn với cái má lúm đồng tiền và chiếc răng khểnh duyên dáng khi cười. Tuy nhỏ bé nhưng My rất biết cách ăn mặc nên trông cô khá thu hút với những đường cong “nóng bỏng”, đi cạnh Hân – trông đúng là cặp đũa lệch. Ấy thế mà chẳng biết vì lý do gì, họ lại chơi với nhau rất thân, Hân như là vệ sĩ, che chở My khỏi những lời chọc ghẹo, nhòm ngó của lũ đàn ông.
My và Hân thường hay đến Thiên Sơn Mộc Trà của Khanh sau giờ tan học, dần dà, My lọt vào cặp mắt tinh tường của Khanh. Cũng không khó để Khanh có thể “săn” được con mồi một khi cậu đã nhắm đến. Bởi lẽ, trong Nhạc Viện, cậu nổi tiếng là tay đào hoa, sát gái có hạng, không ít cô gái xinh đẹp đã qua tay cậu nhưng tất cả đều chỉ là những mối tình chớp nhoáng, người lâu nhất cũng chỉ kéo dài được 3 tháng là cùng. Chẳng biết có nên gọi là mối tình không nữa, bởi trái tim cậu chẳng hề rung động, cậu chẳng qua là kẻ “quất ngựa truy phong”, muốn tìm niềm vui qua đường vậy thôi.
Mặc dù biết rõ độ nổi tiếng “Sở Khanh” của cậu, nhưng chẳng biết vì sao, các cô gái vẫn tự nguyện đánh đổi để được là người yêu của Khanh một lần trong đời. Có lẽ vì cậu là công tử nhà giàu, có tiền có quyền, hoặc có lẽ vì cậu đẹp trai, có tài, vì bất kể lý do gì, được ở cạnh một người như thế – dẫu là ngắn ngủi cũng vinh dự, cũng mãn nguyện lắm chứ. Yêu Khanh, các cô cũng được nhiều, tiền tiêu, ăn chơi chẳng phải nghĩ, cậu chiều tất, miễn là khiến cậu vui. Chắc vì Khanh cũng đã mặc định sự rõ ràng – các cô đến với cậu vì tiền, cậu đến với các cô vì vui – tiền và tình trao đổi rành mạch, chẳng ai nợ ai điều gì, nên tàn cuộc thì cậu rời đi. Thỏa thuận thế rồi, cậu không thấy mình có lỗi, nhiều khi cậu cười nhạt trước những lời thề nguyện yêu đương nồng nàn của các cô gái khi đến với cậu. Cậu biết chứ, tiếng yêu mà họ trao ra cũng chỉ chót lưỡi đầu môi, cũng chỉ vì số tiền được chuyển vào tài khoản để họ tha hồ mua sắm thôi, cậu đã hào phóng cho tiền thì ít nhất cũng phải nhận về thứ mà cậu muốn. Các cô đã bán thân bán phận của mình cho đồng tiền nên chẳng trách được cậu phũ phàng. Lần này cũng vậy, chỉ là hứng thú với một cuộc “săn mồi” mới, chỉ thế thôi.
Khanh nhanh chóng lên kế hoạch chinh phục người đẹp. Mỗi ngày My đến quán, cậu đều cho người gửi tặng cô một bó hoa. Sau 10 ngày, quả nhiên là My không giấu được sự tò mò về người đã tặng hoa bí mật kia. Lúc đó, Khanh mới lộ diện với ca khúc “999 đóa hồng” nồng nàn – cậu hát tặng cô trước quán. My ngỡ ngàng nhưng không giấu khỏi niềm vui sướng, đôi mắt cô long lanh nhìn về phía Khanh khi cậu cất những lời ca tỏ tình bằng giọng hát trầm khàn cuốn hút. Kết thúc bài hát, Khanh xuất hiện trước mặt My với một bó hoa có đủ 999 bông hồng đỏ thắm và My chính thức trở thành bạn gái của cậu từ lúc đó.
Thật ra, tiếng tăm của cậu đã vượt ra khỏi trường nên Hân chẳng còn lạ gì về độ “Sở” của cậu nữa. Hân ra sức ngăn cản My nhưng không được, hai người còn lớn tiếng cãi cọ vì My cho rằng Hân đang ghen tỵ với hạnh phúc của cô. Hân đành bất lực chịu thua trước sự bướng bỉnh của bạn nhưng cô không trách giận mà bỏ đi, ngược lại vẫn âm thầm ở bên My. Để có thể bảo vệ được My, Hân đành phải tham gia các cuộc vui của My cùng với đám bạn của Khanh. Sự có mặt của Hân khiến Khanh chẳng hành động được gì với My, cứ đúng 11 giờ là Hân đứng dậy, kiên quyết đưa My về nhà. Đám bạn của Khanh thấy vậy đều bật cười chế giễu, Khanh có vẻ bực tức, đây là lần đầu tiên, cậu không chinh phục được đến bước “cuối cùng” với con mồi sau 1 tháng.

Tiếp xúc với Hân, Khanh thấy cô gái này thật thú vị (Ảnh minh họa).
Ban đầu, Khanh không mấy chú ý đến sự có mặt của Hân, cậu nghĩ rằng chắc là cô bám càng để ăn theo My thôi. Nhưng dần dần cùng với sự bực tức, cậu lại thấy tò mò trước sự bí ẩn của cô gái luôn giữ sự im lặng trong các bữa tiệc, kiên nhẫn ngồi đợi bạn về đến tận giây phút cuối cùng này. Thật ra, quen với My được 1 tháng, cậu thấy My rất nhạt nhẽo, ngoài cái vẻ xinh tươi ra thì cô gái này chẳng khiến cậu hứng thú nhiều, thậm chí là Khanh bắt đầu bực khi phải đưa My đi chơi. Chẳng qua vì mục đích chưa đạt được nên cậu không muốn đá đít My vì sợ mang tiếng thua cuộc với đám bạn. Nhưng gần đây, cậu đón My đi cùng vì biết Hân sẽ có mặt. Cậu thích quan sát cô gái này, chẳng biết vì lý do gì, chỉ là tự nhiên thấy hứng thú với sự tĩnh lặng như mặt nước hồ mùa thu của Hân. Mà đặc biệt là cậu cảm thấy rõ niềm vui mỗi lần có thể khiến Hân hoảng hốt khi cậu ôm ấp My. Lúc đó, Hân không giấu nổi vẻ bối rối xen lẫn tức giận, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt tròn xoe nhìn cậu rồi bặm môi đe dọa, lao đến kéo My ra. Cậu thấy trêu cô gái này rất thú vị.
Sự khác lạ trong thái độ của Khanh với Hân không qua được mắt My. Cô nhận thấy, ánh mắt của cậu chuyển rõ sự chú ý về phía Hân mỗi lần cậu ôm cô, như thể cố tình để chọc tức Hân vậy. Khi Hân cáu, cậu thường cười. Vậy là, sau buổi tối hôm phát hiện ra sự khác lạ đó, My quyết tâm cắt đứt cái đuôi cản đà là Hân. Hân đau khổ, xin lỗi, My vẫn lạnh lùng bỏ mặc, không gặp mặt Hân nữa. Mấy ngày sau đó, trong...