Gần đây một câu chuyện khác của Minh Hoàng (người từng nổi đình đám với những bài viết về cô vợ “mất não” tếu táo mà đầy tình yêu thương trong đó) viết lại một câu chuyện về “Những dòng status của người chồng đăng trên tường facebook của người vợ đã mất” khiến không ít người cay mắt.
Câu chuyện ý nghĩa về những điều tưởng bình thường nhưng chỉ khi mất đi người ta mới thấy được sự quý giá, của tình nghĩa vợ chồng và bài học hãy trân quý những thứ hiện tại dù nó có cay đắng hay xấu xí như thế nào.

Ảnh minh họa
Bài viết của tác giả như sau:
Vài bữa trước, anh chồng của một đứa bạn cũ của tôi – đứa bạn này của tôi đã mất do tai nạn 2 năm rồi – qua nhà tôi mua điện thoại. Xong, chuyện chẳng có gì đâu, nếu tôi không tò mò vào xem facebook của con bạn. Có mấy ai còn nhớ facebook của một người đã mất, lại còn mất khoảng thời gian khá dài thế đâu? Trừ khi tự nhiên có một người khiến mình nhớ đến.
Mà không hiểu sao, tôi có friend với cả 2 vợ chồng ấy, chắc không tương tác nhau nhiều nên ko bao giờ hiện lên newfeed của tôi. Vào xem cũng không có gì mấy nhưng có những thứ khiến mình giật mình.
Đầu tiên là, sau khoảng 1 hay 2 tháng đứa bạn tôi mất, anh chồng đăng lên tường nhà bạn tôi là, “Có nhớ anh không?”.
Sau, tầm tháng sau, ông ấy lại đăng lên tường nhà vợ: “Em hạnh phúc chứ?”.
Rồi, ba tháng sau, lại có viết: “Anh không sao mà, em đừng lo”.
Gần đây nhất, là: “Chúc mừng sinh nhật em”.
Đêm ấy tôi bị mất ngủ luôn.
Có đúng không mọi người? Chúng ta chỉ thực sự hiểu thấu tình cảm của chúng ta dành cho một người khi mà người ấy đã ra đi?
Bạn đã bao giờ tưởng tượng đến trường hợp bỗng dưng mất đi người yêu thương nhất không?
Mà hôm qua tôi không kìm lòng được, tôi có nhắn tin hỏi ông chồng bạn tôi xem máy dùng được không, mớm lời thế thôi chứ tôi muốn nghe tâm sự. Ông ý cũng bảo tôi, dù là không phải yêu nhau tha thiết (hai người này lớn tuổi xong được mai mối mà thành đôi), dù là không có nhiều những ngọt ngào, dù rất hay cãi vã, dù ký ức không đẹp, nhưng khi mất đi rồi, vẫn trống vắng biết bao nhiêu?
Cảm giác nghe tin cô ấy mất, như vẫn còn đâu đây. Lòng cứng cỏi đi đến hiện trường nhận xác, thông báo gia đình, lo ma chay… Đêm đầu tiên sau đám tang buồn không ngủ nổi. Không thể tin được vợ hôm kia còn nằm bên mình, hôm nay cô đơn lạnh lẽo đâu đó. Không thể tin ba ngày trước vẫn còn cãi chửi nhau, hôm nay người ta chết mình chưa kịp nói lời xin lỗi.
Từng ngày từng ngày sau đó, làm quen với việc lý trí phải chấp nhận người đã chết rồi. Đêm đến phải khoá cửa thôi không đợi chờ ai về nhà nữa.
Đến khi ấy, bao hiếu thắng tị niềm giận dữ tự nhiên thành vô nghĩa. Chỉ muốn người ta trở về đây, bảo muốn gì mình cũng có thể làm được, miễn là có người ta lại ở bên mình.
Cái cảm giác ấy, thử một lần nhắm mắt tưởng tượng xem. Cũng phần nào thấy đau lòng.
Những dòng chữ viết lên facebook người đã mất, chắc là những đêm lòng đau đớn lắm mới phải gõ ra.
“Mà viết lên facebook T như thế, anh vẫn cảm giác như T đang ở đâu xa anh thôi chứ chưa phải đã chết, anh vẫn có cảm giác T nó đọc đc mà. Giờ mà T sống lại, anh không bao giờ nặng lời với nó đâu. Nghĩ cũng hối hận nhiều. Hồi nó sống anh không cho nó...