Mỗi năm vào vụ thu hoạch, ông Nguyễn Văn Đông, xã Bình An (Thăng Bình, Quảng Nam) canh tác 10 sào lúa thì năm sào ông đưa rơm về nhà, năm sào đốt tại ruộng.
 |
Một cánh đồng ở Quảng Nam được người dân đốt rơm rạ sau khi thu hoạch. Ảnh: Đắc Thành. |
Trước đây ông Đông gặt lúa bằng tay, đưa cả cây lúa về cho vào máy tuốt tách lấy hạt. Sau khi phơi khô, ông chất rơm thành đống, phần làm thức ăn cho bốn con trâu, phần bỏ vào chuồng tạo phân bón cây. "Ngày đó, rơm rạ không chỉ mình tôi mà cả làng ai cũng mang về, bà con quý rơm lắm", ông Đông nhớ lại.
Năm năm trước, ông Đông chỉ nuôi hai con trâu nên lượng rơm làm thức ăn gia súc không cần nhiều. Chuồng trâu làm bằng nền xi măng, không dùng rơm rạ bỏ vào, ngày mưa lạnh mới sử dụng. Do đó, ông chỉ lấy rơm của một nửa diện tích canh tác đã đủ cho nhu cầu, số còn lại châm lửa đốt tại ruộng.
“Việc đốt rơm cháy hết gốc rạ nên máy cày đất rất thuận lợi. Hơn nữa đốt rơm cho một lượng tro làm phân bón, khiến đất ruộng tươi xốp, cây lúa phát triển”, ông Đông giải thích.
Lão nông này cho biết, không đốt rơm cũng chẳng biết làm gì. Mỗi mùa thu hoạch lúa có một số người sản xuất nấm rơm, chăn nuôi gia súc đến cánh đồng mua rơm, nhưng luôn chọn lựa. Họ mua 100-200 nghìn mỗi sào và chọn ruộng gần đường, nắng nóng mới mua. Ruộng xa đường, mất nhiều công vận chuyển, không ai mua rơm, thậm chí cho cũng không lấy. Có ruộng gặt xong gặp mưa, rơm hư hỏng, mang về trâu bò cũng không ăn
 |
Ngoài việc rơm rạ thì đất trồng cây hoa màu được người dân Quảng Nam châm lửa đốt lấy tro. Ảnh: Đắc Thành. |
Ông Trần Thanh Trung (xã Điện Thắng Bắc, thị xã Điện Bàn) canh tác tám sào lúa và không chăn nuôi gia súc nên rơm rạ hoặc bán, hoặc đốt lấy tro bón ruộng. “Ở đây lao động đi các nơi làm việc, chỉ còn người già trồng lúa, không đủ sức đưa rơm rạ về nhà, thuê nhân công thì tốn kém", ông Trung lý giải việc đốt rơm.
Nông dân này nhẩm tính, một sào rơm...