Bọn cướp thường giở thủ đoạn trên xe buýt vào các giờ cao điểm và tập trung tiếp cận các nạn nhân nữ - Ảnh: Internet
Một cô gái ở Hà Nội vừa đăng bài viết trên trang Facebook cá nhân về việc bị kẻ gian trên xe buýt theo dõi, tiếp cận và nhận mình là vợ hòng chiếm đoạt tài sản. May mắn thay cô gái đã thoát ra khỏi vòng vây đó khi chạy đến chốt trực của cảnh sát giao thông và cầu xin sự giúp đỡ.
Ngay lập tức, bài viết của cô gái đã nhận được gần 20.000 lượt like (thích) kèm theo đó là những bình luận lo lắng, hoang mang, rùng mình của nhiều người thường xuyên đi xe buýt.
Hiện nay, nhiều khu vực như Hà Nội, TP.HCM đang kêu gọi người dân đi lại bằng xe buýt, hạn chế phương tiện cá nhân để bảo vệ môi trường. Nhưng nếu tình trạng cướp giật, lừa đảo hoành hành liên tục với những thủ đoạn tinh vi thế này thì làm sao còn ai dám đi xe buýt nữa.
Cư dân mạng bày tỏ sự hoang mang khi đọc bài viết của cô gái ở Hà Nội về thủ đoạn mới của bọn cướp trên buýt - Ảnh: blogtamsu
Dưới đây là nguyên văn câu chuyện của cô gái đăng tải trên Facebook.
“XE BUS KHÔNG AN TOÀN!!!
(Mình cũng rất đắn đo khi viết lên đây, nên mong bạn nào đọc đc xin đừng để bố mẹ mình biết, viết lên mong các bạn cảnh giác khi ở ngoài).
Hôm nay đứng đợi xe bus 09 điểm Tràng Thi gần bệnh viện Việt Đức. Có 2 người lạ mặt, người đàn ông khoảng 30 tuổi, cao 1m70, da hơi ngăm đen, tay trái có xăm hình con rồng. Người phụ nữ trung niên chắc hơn người đàn ông này khoảng vài ba tuổi, da trắng, đội mũ bèo tím.
Lúc cùng đứng đợi xe bus thấy 2 người này nói chuyện với nhau có vẻ thân mật. Rồi đứng 1 lúc xe 02, 45 đều đi qua vài lần mà vẫn chưa thấy 09.
Có 1 bác hỏi mình: “Cháu ơi ở đây có 09 về Cầu Giấy chứ?”, mình cũng chỉ trả lời “Vâng ạ!” cho xong. Vì tính mình trước giờ chưa bao giờ thích làm quen hay nói chuyện với người lạ. Thấy vậy, người đàn bà kia quay sang hỏi mình: “09 đấy về qua Giao thông vận tải hả em? Em có đi xe đấy không?”.
Mình thấy không thoải mái cho lắm (thật ra cái này mình cũng thấy mình hơi xấu tính, nhưng mà mình ghét nói chuyện với người lạ, ghét cực kỳ, mặc dù cũng chẳng đoán trước được người ta tốt hay xấu).
Lúc bà chị ấy hỏi mình cũng chỉ gật đầu “em có”. Sau đó bà ấy bảo: “Thế khi nào đến em bảo chị nhé, chị chưa đi quen” (không biết có phải tính mình hay đa nghi không mà ngay lúc bà ấy nói câu đó mình đã thấy có vấn đề rồi, còn chưa hỏi mình có xuống điểm đó hay chí ít là bà ấy cũng còn chưa biết mình xuống điểm nào đã nhờ chỉ đường).
Khoảng 10 phút sau thì có xe 09, mình lên xe. Xe này giờ đó cũng khá thưa, còn trống đúng hàng ghế cuối cùng và 1 cái ghế bên trái phía trên dãy cuối đó. Mình đang định ngồi ghế 1 đó thì bà chị ấy lao đến ngồi trước, đành xuống ghế sau ngồi vậy, ngay sau đó cái người đàn ông đi cùng bà ý cũng trèo lên ngồi bên cạnh mình. Anh phụ xe xuống thu vé, mình mở ví ra trả tiền (chắc lúc này người đàn ông kia nhìn thấy trong ví mình có tiền, khoảng 4 triệu)… Từ đoạn này xin phép gọi là nó.
Xe chạy được khoảng 300m thì nó móc điện thoại gọi cho ai đó, nói rõ to, cố tình cho cả xe nghe thấy hay sao ấy : “Alo mày à, ừ, tao đang ở trên xe với vợ tao, ừ ừ, mày ra Cầu Giấy đón tao với nó nhé, tao vừa đợi nó ở Việt Đức ra” (lúc này mình chỉ nghĩ là 2 người đó là vợ chồng thôi, cũng không quan tâm nên chẳng để ý nữa).
Đang ngồi, xe thì rõ thưa, mà bác lái xe cũng đi rất chi là cẩn thận nữa, cái thằng khốn nạn này nó cứ vờ như tựa tựa vào vai mình, quá đáng quá mình quay sang bảo: “Anh có thể ngồi thẳng được không? Nếu không thì đừng tựa vào tay em, tay em đau”. Nó phô cái mặt te tởn ra đáp mình: “Anh mệt quá, cho anh xin lỗi nhé!”. Lúc ấy là run lắm rồi, may quá điểm dừng đầu tiên có 2 đứa trẻ con lên xe, mình lấy cớ nhường ghế (thật ra là nhìn thấy trẻ con ng già là nhường ghế rồi), mình kéo 1 đứa bảo “bé ơi lại đây ngồi này”, bố nó phía sau bảo “thôi cô cứ cho cháu ngồi cùng cũng được” (được được cái gì chứ, tính mình đã không thích người lạ từ trước rồi, bất kể trẻ con người già, nam nữ gì mình đều không thích hết).
Thấy vậy thằng kia cũng đứng dậy bảo nốt đứa bé kia “lại đây ngồi đi con”. Xe thưa nhưng lúc nó đứng cứ đứng sát vào nguười mình vậy, mình thấy rất chi là có vấn đề rồi. Nhưng mà không biết là nó định móc túi hay là giở cái trò gì nữa. Nghĩ vậy, người mình cứ run lên nhưng cũng không dám xuống vì sợ nó xuống theo (mà nó lại có tới 2 người).
Đến điểm thứ 2 trên đường Điện Biên Phủ nó bắt đầu hỏi mình đủ thứ trên đời (mà tính lỳ, hỏi câu nào mình cũng chẳng thèm trả lời), nó thấy ức chế hay là cố tình gào cái mồm lên cho cả xe nghe “** con này, tao hỏi mày không trả lời à, mày đi theo trai còn tỏ vẻ à?” (vừa nói nó vừa bóp chặt cổ tay mình), lúc đấy mình hốt hoảng không thể ngờ đc nó lại trắng trợn như thế, mình chỉ phản xạ đầu tiên là vùng tay ra và bảo “Đau, bỏ ra!!” (nói mình cũng ngu thật đấy, nói câu ấy chẳng khác gì gây sự tò mò cửa người khác và cũng mập mờ nói mình là vợ nó).
Nói xong cũng biết mình ngu, mình chỉ kịp đáp lại: “Bỏ ra, tôi không quen anh. Đừng có nói linh tinh”. Anh phụ xe thấy thế đi xuống, mọi người xung quanh xôn xao, người nào cũng nhìn chằm chằm mình như thể mình bị lên án vậy. Mình sợ tới mức giờ mà nói thêm câu nào nữa chắc mình xỉu luôn trên xe.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn nói là hơn, mình bảo vs anh phụ xe “Anh ơi cứu em với, em không quen người này, thật đấy, người này đi theo em”. Thằng đó lại càng gào mồm lên “Chuyện nhà tao, đứa nào xen vào tao đập…”.
Xong rồi con mụ đàn bà đi cùng nó nói chen vào: “Thôi, đi xuống, chuyện nhà mình thì về giải quyết, không ở trên xe cãi nhau. Đi với trai bỏ con ở nhà đấy mọi người ạ!” (thôi xong đời, mình bị 2 con điên này vào hùa bắt nạt).
Lúc này càng phải bình tĩnh, nghĩ thế mình quay ra hỏi: “Anh bảo tôi là vợ anh thế tôi tên gì, bao nhiêu tuổi, quê ở đâu, bố mẹ tôi tên gì?”. Vừa ngưng thì nó lại gào lên: “A, con này, hôm nay về nhà thì mày chết với tao, láo lắm rồi đấy, ở nhà thì chửi bố mẹ tao, bỏ con đi theo trai, tao nói chuyện tử tế với mày từ trong viện thì mày không nghe”.
Mình chỉ biết nhìn xung quanh để có ai đó đứng ra nói giúp mình nhưng chẳng 1 ai dám lên tiếng cả, duy nhất có 1 đứa bé khoảng 5, 6 tuổi thì thầm với mẹ nó: “Mẹ ơi chú ấy là người xấu phải không?”. Mình nhìn ra chỉ thấy mẹ nó bịt miệng nó lại, lúc đó mình nghĩ tại sao 1 đứa trẻ con có thể nhìn ra, có thể thắc mắc mà trên xe đến 20 con người không 1 ai thắc mắc điều đó? Cả phụ xe và lái xe cũng không lên tiếng? Đã vậy lái xe còn quay lại quát: “Chuyện riêng thì xuống xe giải quyết, không gây ồn ào trên xe”. Mình chỉ kịp bảo: “Bác ơi cháu không quen thật mà, cứu cháu!!!”.
Lúc này bất lực và thấy mọi người thật là vô tâm. Nhưng mình không thể chịu theo nó như vậy được, mình nghĩ chắc mình chỉ còn cách là tự thân cứu lấy mình. Nhìn xuống đường, may quá ra đường Lê Hồng Phong, gần cuối đường Lê Hồng Phong mình thấy có mấy anh Cảnh Sát Giao Thông đứng cách điểm xe bus khoảng 20, 30m. Mình chạy ra cửa xe, xuống điểm này, 2 người đó đi theo mình. Thằng đó thì không ngừng lảm nhảm “Hôm nay về mày chết với tao con này”, còn bà kia thì luôn mồm “Thôi thằng này chị đã bảo không nói nữa, về nhà giải quyết”.
Đứng cửa xe bus thằng chó ấy cứ nắm chặt cổ tay mình, mình nghĩ là nó cứ nắm như thế mình chạy ra chỗ mấy anh Cảnh Sát làm sao được. Làm sao bây giờ, mắt bắt đầu đỏ lên, thật sự là chỉ muốn khóc ngay lúc đó. Vừa mở cửa xe may quá nó móc điện thoại ra gọi cho bạn nó (mà chắc là đồng bọn chứ bạn gì ), mình nhân cơ hội nó không để ý vùng tay ra chạy một mạch đến chỗ anh Cảnh sát gần nhất víu lấy tay anh ấy “Anh ơi cứu… cứu em”, chỉ kịp nói thế, 2 người kia đã chạy lại. Thằng đó lại giở cái giọng đó ra: “Con này, mày về nhà ngay, về nhà mày chết với tao”.
Anh Cảnh sát tròn mắt chưa hiểu chuyện gì, lúc này thêm 1 anh áo vàng nữa đi ra, thấy ồn ào mấy bác công an phường cũng đi lại. Một bác hỏi “Có chuyện gì?”, mình đang định nói nó quát “Chuyện nhà cháu, con này nó đi theo trai, giờ cháu tìm nó về nó còn chối”.
Lúc này mình mới khóc nức nở, vẫn bám chặt lấy tay anh Cảnh sát “Cháu không quen, anh ơi em không quen họ, thật đấy, 2ng này cứ đi theo em, theo lên cả xe bus rồi còn bảo là người quen”.
Thằng đó lao đến định tát mình “Con này giờ mày lại bảo mày không quen à, hôm nay về tao giết chết mày”. Mình không nói đc gì luôn, chỉ bám chặt tay anh Cảnh sát rồi khóc nức nở. Bác công an phường bảo “Đi về phường giải quyết, mang chứng minh thư của 2 người nộp ra đây” (mình không có 1 giấy tờ gì liên quan ở trong người cả, nhưng đi về phường vẫn hơn, nó sẽ chẳng làm gì được mình).
Mình ngẩng mặt lên bảo “Vâng ạ, cháu gọi người nhà mang giấy tờ tùy thân ra”. Thằng đó lại được đà “Đấy, con này, để tao gọi bố mày ra luôn, xem mày còn chối được nữa không”.
Vừa nói nó vừa định lao vào đánh mình thì con mụ đàn bà kia lôi nó lại “Thôi đi về nhà Thắng, tối về gọi bố mẹ nó sang nói chuyện”. Nói xong 2 đứa nó quay đầu ra nhảy lên xe của thằng bạn nó đi mất. Mình đứng đó vẫn còn hoảng chưa hoàn hồn, mấy anh cảnh sát hỏi gì chỉ ậm ờ như vừa thoát chết…
Anh cảnh sát bắt taxi hộ mình, ngồi trên xe người không ngừng run lên, nước mắt trào ra. Lần đầu tiên trong đời gặp phải chuyện như vậy, cũng là lần đầu tiên trong đời mình suy nghĩ sao con người lại vô tâm đến thế. Từ lái xe, phụ xe, rồi hơn chục con người ngồi trên xe nữa, không 1 ai mảy may hỏi. Hay là mình gặp báo ứng vì từ trước giờ không thích tiếp xúc với người lạ nên người ta cũng thờ ơ với mình như vậy?
Bây giờ ngồi gõ máy tính mà tay vẫn run, nước mắt vẫn không ngừng chảy ra. Nghĩ lại thật là quá khủng khiếp. Nhưng cũng bình tĩnh hơn 1 chút.
Mọi người ra ngoài nên:
1. Không nên tiếp xúc nhiều với người lạ, nhìn thấy kẻ đáng nghi thì nên tránh xa.
2. Khi được người lạ làm quen, hỏi những câu hỏi liên quan đến thông tin cá nhân như tên là gì, ở đâu, học gì, làm gì tốt hơn là không nên trả lời.
3. Nếu gặp phải trường hợp tương tự của mình thì nên bình tĩnh 1 chút, không nên trả lời vội, kẻ gian luôn có sơ hở để mình nắm được. Điều quan trọng là trong lúc đó phải thật bình tĩnh quan sát xung quanh xem có điều kiện gì có lợi cho mình không.
4. Trong người luôn mang theo chứng minh thư, giấy tờ tùy thân khi cần thì xuất trình (tuyệt đối không để cho người lạ lấy được những thứ đó).
Mình thật sự là rất hoảng loạn sau vụ này, mọi người đi xe bus cũng hết sức chú ý. Mà mình viết như thế này, rất mong bạn nào làm bên xe bus, khi các bạn thấy người van nài cứu giúp thì cũng đừng dửng dưng như thế chứ, những kẻ xấu xa đó sẽ không dám giết người trên xe bus đâu, mục đích của nó chỉ là khống chế nạn nhân của nó mà thôi. Lúc như thế các bạn có thể bình tĩnh mà xử lý hoặc là đuổi những kẻ đó xuống xe được chứ? Mình thật sự bị mất niềm tin vào con người sau chuyện này. Và mình dám chắc là hôm nay nếu mình không giữ lại 1 chút tỉnh táo, 1 chút bình tĩnh thì có khi mình chẳng bao giờ nhìn thấy mặt trời nữa. Ranh giới giữa sự sống và cái chết mong manh quá! Đúng là số do Trời tạo nên nhưng phận lại do ta nắm giữ!”.
MỸ LANH (Tin8, Theo Blogtamsu)