Sáng nay, khi nhìn thấy mẹ dọn dẹp hành lý cất vào ngăn tủ của viện dưỡng lão. Con đã cố gắng kìm nén để không bật khóc. Con là đứa con bất hiếu. Mẹ đã dành cả đời để hy sinh và che chở cho con, vậy mà khi mẹ đến tuổi xế chiều con lại không thể là chỗ dựa vững chắc của mẹ.
Con lớn lên trong sự hắt hủi của bố và tình yêu thương của mẹ. Chưa bao giờ con có cảm giác ấm áp của gia đình trong căn nhà ấy. Mẹ cũng vậy phải không? Con đã chứng kiến những lần bố uống rượu say rồi về đánh chửi mẹ. Nó ám ảnh con đến mức trở thành cơn ác mộng mỗi đêm.
Bị đánh là thế, bị đối xử là thế. Vậy mà chưa bao giờ mẹ nghĩ rằng sẽ rời xa bố. Mẹ tần tảo lắm, mẹ cam chịu lắm. Mỗi lần con nói mẹ ly hôn, mẹ lại gạt nước mắt rồi lắc đầu. Mẹ sợ sau này con đi lấy chồng sẽ mang tiếng là con gái gia đình không cha mẹ. Mẹ khao khát có đông con nhưng lại lo các con của mẹ khổ. Để rồi đến bây giờ mẹ cũng chỉ có mình con.
Nghĩ đến cảnh mẹ côi cút bên nồi bánh chưng, nghĩ đến cảnh mẹ ra vào chỉ có một mình là lòng con lại đau đớn.
(Ảnh minh họa)
Bố mất vì bệnh tật. Mẹ lại tiếp tục chèo lái nuôi con. Ngày ấy mẹ còn đẹp mặn mà, nhiều người đến hỏi cưới mẹ. Có lần mẹ cũng có ý với người ta. Nhưng mà, mẹ sợ con khổ, mẹ sợ mình mang tiếng với mọi người nên lại lầm lũi nuôi con.
Con lấy chồng xa. Mặc dù có được cuộc sống ổn định nhưng con mãi mãi ân hận vì đã không thể ở gần mẹ. Con có gia đình, lại tất bật lo toan cho nhà chồng. Chồng con là con trai cả, chúng con bắt buộc phải sống cùng nhà chồng. Mỗi lần Tết đến xuân về là mỗi lần con thắt ruột nhớ mẹ. Nghĩ đến cảnh mẹ côi cút bên nồi bánh chưng, nghĩ đến cảnh mẹ ra vào chỉ có một mình là lòng con lại đau đớn.
Con thương mẹ cô quạnh nên hy vọng mẹ có thể tìm được người bầu bạn. Nhưng đến bây giờ, khi con đã trưởng thành cũng là lúc mẹ đã già. Muộn rồi.
Mẹ đã dành cả đời để hy sinh và lo nghĩ cho con. (Ảnh minh họa)
Tháng trước...