‘Sách 1987+’: Mai Phương Thúy kể chuyện từ bỏ hào quang hoa hậu

Ngày đăng: 18/02/2018
3,552 Read
208 Share
Ở tuổi 30, Hoa hậu Việt Nam 2006 sắp xếp cuộc sống một cách rành mạch và theo đuổi công việc kinh doanh, đầu tư tài chính.

1987+: 30 chưa phải là Tết - phần hai của cuốn 1987 do nhà báo Như Ngọc chủ biên - quy tụ 15 tác giả mới bước qua cột mốc 30 tuổi. Sách đề cập đến sự thay đổi quan niệm trong việc lập gia đình, mua nhà, mua xe... của thế hệ sinh năm 1987 và 1988. Nhân dịp sách phát hành, VnExpress trích đăng.

Phần 1: Mai Phương Thúy

Tuổi 17, tôi đang là cô nữ sinh trung học phổ thông, dậy từ năm, sáu giờ sáng để chuẩn bị đến lớp, sau giờ học thì đi tập thể dục, học thêm, ngồi tán gẫu với bạn bè, rảnh thì sẽ ở nhà nấu ăn và tối lại đi ngủ sớm.

Tuổi 30, tôi đã rời showbiz được ba năm để chuyên tâm vào công việc kinh doanh và đầu tư tài chính. Tôi vẫn dậy từ năm, sáu giờ sáng để làm việc khoảng ba tiếng, sau đó đi tập gym, học thêm ngoại ngữ mới và khiêu vũ, đi cà phê tán gẫu với bạn bè, rảnh thì sẽ vào bếp nấu ăn và tối lại đi ngủ sớm.

Trong ba năm qua, để chuẩn bị cho cột mốc tuổi 30, tôi đã ngồi sắp xếp lại cuộc sống, buông bỏ những thứ còn níu kéo mình, dọn dẹp những ký ức cũ không vui để bắt đầu một hành trình mới. Tôi thấy khi 17 tuổi, mình bước vào đời tràn đầy nhiệt huyết, lạc quan và năng lượng. Trải qua nhiều năm, ai cũng sẽ đón nhận những biến cố làm chai sạn con người mình. Vậy nên cần phải gạn lọc và buông bỏ quá khứ khi tiến đến những chặng đường phía trước.

Tôi đăng quang Hoa hậu Việt Nam trong những ngày đầu tiên của tuổi 18. Chiếc vương miện ấy đã đem tới cho tôi những thành công sớm. Ở tuổi 20, tôi đã có nhiều thành tựu và sự nổi tiếng. Nhưng 12 năm đủ để tôi chẳng còn nhớ nhiều về nó nữa, có chăng nhắc lại vẫn thấy một kỷ niệm đẹp đẽ. Giờ đây, tôi bỏ lại hết tất cả ở phía sau bởi nếu không, cả đời này sẽ chỉ bấu víu lấy quá khứ và bị tụt hậu. Năm 25 tuổi, khi đang ở trên đỉnh cao của sự nổi tiếng, tôi chấp nhận bỏ hết để làm lại từ đầu vì nghĩ mình không thể ôm thành công của tuổi trẻ suốt đời được. Tôi không muốn đến năm 30 tuổi mà vẫn phải sống nhờ vào danh hiệu của tuổi 18.

Tuổi 17 là lúc tôi chuẩn bị thi hai cuộc thi, đó là Đại học và Hoa hậu, diễn ra liên tiếp nhau. Tôi của ngày ấy cái gì cũng muốn thử sức. Tôi đi làm người mẫu, đi đóng phim… Nhưng cũng may là chưa đi ca hát không giờ chắc xấu hổ chết mất.  Tuổi 17, ta muốn đi thám hiểm cả thế giới nhưng từ 30 trở đi là thời gian để khám phá chính bản thân mình.

Ngày trước, cái gì tôi cũng thích nhưng bây giờ thì đã biết bản thân mình thích gì. Tuổi 30, tôi chỉ đam mê và theo đuổi những thứ thuộc về mình. Tôi khám phá ra mình là người có trí nhớ rất tốt, học ngoại ngữ chưa bao giờ cần dùng vở, chỉ cần nghe hoặc nhìn qua là nhớ luôn. Nhưng tôi nhận ra các giác quan khác của mình lại kém. Tôi không biết phân biệt xa - gần, cảm nhận màu sắc, chất liệu rất kém nên không thể làm những công việc liên quan tới lái xe, nội thất, thời trang. Việc tìm ra thế mạnh và điểm yếu của bản thân giúp tôi làm mọi thứ thuận lợi hơn. Trí nhớ tốt đưa tôi đến với công việc nghiên cứu hay những con...

3,552 Read
208 Share
(322)
:
TIN BÀI NÓNG!!!
Đăng nhập
Quên mật khẩu
Đăng ký
Về đầu trang