Trần Lập đã ra đi và những người ở lại vẫn phải viết tiếp câu chuyện cuộc đời của mình - Ảnh: Internet
Những câu thơ này như là nơi để chị Hoa “rút hết ruột gan” tâm sự với chồng của mình. Những ngày cùng chồng chiến đấu với bệnh tật, chị đã cố tỏ ra mạnh mẽ, can trường để làm điểm tựa tinh thần vững chắc cho gia đình. Thực chất, lòng chị cũng quặn đau khi thấy sức khỏe của chồng bị ung thư “bào mòn”.
Có lúc, chị Hoa ước gì mình có thể bị bệnh thay chồng để tự mình gánh chịu những "cơn đau định mệnh” kia. Bởi với chị, ngày ngày nhìn thấy chồng mình đau đớn với bệnh tật, chị càng bị tổn thương gấp nhiều lần.
Trần Lập đã đi; hậu sự của anh cũng đã chu toàn. Giờ này, những người ở lại vẫn phải viết tiếp câu chuyện cuộc đời. Những ý thơ chân thành của chị Hoa càng làm cho người đọc thêm yêu thương, quý mến người phụ nữ mạnh mẽ nhưng cũng quá đỗi mỏng manh của rocker Trần Lập.
Nguyên văn bài thơ:
“Em đâu phải là chiến binh
13 năm trời về làm vợ anh
Chưa một lần em thấy mình hối tiếc
Để giờ đây khi chúng mình ly biệt
Khóc nấc nghẹn ngào em chết lặng giữa cơn đau
Anh đi rồi em biết sống sao
Cũng là đàn bà chẳng thể nào mạnh mẽ
Em đã cố sống, cố cười để làm vui lòng con trẻ
Chúng còn quá dại khờ vậy mà đã mất cha
Anh biết không trong những tháng ngày qua
Em đã ước mình là người trên giường bệnh
Để tự chính em với những cơn đau định mệnh
Không phải anh, em không muốn như vầy
Anh bỏ em đi về phía chân mây
Bạn bè anh, dõi theo trong tuyệt vọng
Anh cứ nghĩ rằng em là người cứng rắn
Không phải đâu anh, em chỉ cố giả vờ
Biết bao lần em ngồi xuống bên anh
Cười đến khi anh ngủ say, lòng em như chết lặng
Em biết rồi một ngày khi hoàng hôn tắt nắng
Anh sẽ đi, và sẽ mãi không về
Bạn bè thương anh, đã trồng cạnh nấm mồ
Một loài hoa anh khắc lên cơ thể
Loài hoa trắng tinh khôi, những bông hoa bé nhỏ
Sẽ ngát hương bên anh đến muôn đời
Mong rằng anh sẽ yên giấc nghỉ ngơi
Đừng lo cho em, em sẽ không ” hóa đá”
Em còn phải sống cho anh, cho các con mình nữa
Em sẽ an lòng không khóc nữa…để anh đi”.
KHÁNH HÒA (Tin8)