 |
Chị Cậy vào bếp chuẩn bị bữa trưa cho hai mẹ con. Mọi thao tác nấu nướng đều được chị thực hiện bằng đôi chân. |
Con đường dẫn vào thôn Lương Đình, huyện Sóc Sơn, ngoằn ngoèo vắt lên triền đồi rải rác hai bên là những ngôi nhà cấp 4 được thiết kế kiểu biệt thự. Nhiều năm trước, người dân ở đây mưu sinh và giàu lên nhờ bám vào bãi rác Nam Sơn gần đó. Khuất sau ngôi nhà cao tầng khang trang ở cuối thôn, căn nhà hơn 50 m2 mới xây lợp mái tôn đỏ, tường nhà chưa quét vôi là tổ ấm mơ ước của mẹ con chị Cậy, 35 tuổi.
Nghe có tiếng người lạ, người phụ nữ thấp bé vịn một bên cánh tay cụt vào tường nhà làm điểm tựa, một bên chân tập tễnh bước lên bậc thềm, ngó đầu qua cửa. Chị Cậy đang nấu bữa trưa cho hai mẹ con trong gian nhà lụp xụp cũ. Lấy chân múc gáo nước trong thùng, chị đổ vào nồi thức ăn đang nấu trên bếp rồi kẹp đôi đũa vào ngón chân để đảo. Một lát sau, bữa ăn nóng hổi với hai món đơn giản được bày ra, chị Cậy lấy chân xúc cơm cho con và hạnh phúc nhìn bé ăn ngon lành.
Cách đây hơn ba mươi năm, người dân thôn Lương Đình tò mò kéo đến nhà của một đôi vợ chồng để được tận mắt trông thấy con gái họ chào đời với thân hình dị tật. Cô bé ấy là chị Cậy, không tay và đôi chân khập khiễng. Nhiều người khi đó khuyên bỏ nhưng bố mẹ chị Cậy quyết giữ con lại nuôi bằng cả tình yêu thương và sự che chở. So với bốn người em ruột, chị Cậy kém may mắn hơn khi thiếu đôi bàn tay.
Ngày còn nhỏ, chị Cậy không được đến trường vì phải ở nhà trông em cho bố mẹ ra đồng cấy hái. Không biết chữ nên dù giờ có điện thoại di động, chị chỉ có thể nghe mà không biết nhắn tin hay đọc tin nhắn. Cuộc sống của chị chỉ quanh quẩn trong ngôi nhà nhỏ, với những công việc nhà quen thuộc. Không muốn phiền người khác, chị tự chăm sóc bản thân và sáng tạo ra các cách làm mọi việc như bao người lành lặn khác.
"Trời sinh ra đã thế rồi nên tôi buộc phải nghĩ cách để làm việc mà không cần ai dạy. Giờ muốn quét nhà, tôi kẹp chổi vào nách. Ngoài ra, tôi cũng rửa bát, lau bàn, giặt quần áo, nấu nướng... bằng chân, còn cánh tay cụt này dùng để di chuyển đồ vật", chị Cậy nói.
 |
Bé Khôi chỉ quanh quẩn ở nhà với bà và mẹ. Những hôm bà đi vắng, bé theo mẹ lên đồi chăn bò. |
Đến tuổi lấy chồng, chị Cậy có tình cảm với một chàng trai. Yêu nhau một thời gian, chị Cậy chủ động dừng lại vì nghĩ không thể gánh vác công việc gia đình nếu về làm dâu nhà họ. Người yêu không muốn từ bỏ nhưng chị khuyên anh lấy vợ, còn bản thân chỉ mong có đứa con để nương tựa lúc tuổi già. Không lâu sau, chị Cậy biết mình có bầu.
Biết tin, bố mẹ và các em của chị Cậy cảm xúc hỗn độn. Cả nhà bất ngờ, lo lắng nhưng vui vì chị có em bé. Hàng xóm xung quanh cũng mừng cho chị Cậy. Họ hỏi thăm và mang đồ ăn đến cho chị tẩm bổ. Mang bầu đến tháng thứ 5, chị Cậy chuyển ra ở riêng trong gian nhà mượn tạm của người em gái. Lần đầu làm mẹ, chị háo hức nhưng cũng lo liệu đứa con trong bụng có bị dị tật giống mẹ hay không. Chị nhờ các em đưa đi siêu âm nhiều nơi để chắc rằng con lành lặn và phát triển tốt.
Trước lúc ra ở riêng, chị Cậy dành dụm được một số vốn nhỏ, khoảng 5-7 triệu đồng. Khoản tiền này chị có được nhờ tích cóp từ tiền trợ cấp 700 nghìn đồng mỗi tháng. Nhờ đó, chị có tiền dưỡng thai và chuẩn bị cho sinh nở. Tháng 6/2015, bé Minh Khôi, con trai chị, chào đời trong niềm hạnh phúc của cả gia đình. Cậu bé đầy đủ chân, tay và nặng 3,3 kg.
Lúc có con, chị Cậy không quá bỡ ngỡ do từng chăm các cháu. Chị tự quấn tã, cho ăn và mặc đồ cho con. Cậu bé quấy...