Dưới đây là chia sẻ của chị Lê Ngọc Thúy, 28 tuổi, hiện sống tại TP HCM.
Vợ chồng tôi đều từ tỉnh xuống TP HCM lập nghiệp. Chồng tôi là giáo viên một trường dạy nghề còn tôi là nhân viên ngân quỹ của một ngân hàng thương mại cổ phần nhỏ. Tổng thu nhập của hai đứa chỉ khoảng 15 triệu tháng. Chúng tôi yêu nhau khi học đại học, vì khác quê, nên muốn ở bên nhau chỉ có cách bám trụ lại thành phố là công bằng nhất. Năm 2015, khi bắt đầu tính đến chuyện cưới, chúng tôi cũng nghĩ đến việc mua nhà. Lúc đó, gom hết tiền tiết kiệm và xin bố mẹ, tổng cộng được 300 triệu, chúng tôi mua một căn hộ 700 triệu ở quận 8. Đầu năm 2016, chúng tôi được nhận nhà. Hiện tại, mỗi tháng, vợ chồng tôi phải đóng cho ngân hàng tầm 5,5 triệu cả gốc lẫn lãi.
So với trước đây thuê nhà trọ, tiền cho nhà ở của chúng tôi giờ tăng thêm 2,5 triệu/tháng nhưng đổi lại, chúng tôi được ở nhà của mình, không gian cũng rộng rãi hơn (hơn 50m2 với 2 phòng ngủ). Tôi cảm thấy quá hài lòng. Chung cư có sân chơi rộng rãi, thoáng mát. Chiều tối, các gia đình vẫn xuống đây tụ tập, giao lưu với nhau. Điều tôi ghét nhất ở đây chỉ là việc chờ thang máy. Tòa nhà 24 tầng nhưng chỉ có ba tháng máy nhỏ nên vào giờ cao điểm, đi thang máy từ nhà tôi xuống sân chung cư có thể mất đến 20 phút. Tôi khắc phục bằng cách đi sớm hơn chút. Vợ chồng tôi đều đi làm bằng xe buýt. Bến xe buýt nằm ngay trước cổng chung cư nên dù nhà cách chỗ làm khoảng 15km nhưng chúng tôi không thấy quá vất vả ở khâu đi lại.
Sau khi sinh con, đi làm trở lại vào tháng 11/2016, tôi làm việc không được tập trung, mấy lần nhầm lẫn phải đền tiền cho ngân hàng, lần ít vài trăm nghìn, lần gần nhất là 10 triệu. Vì thế, dù ngân hàng không đuổi nhưng sau kỳ...