"Để hôm nào" là một cụm từ, dùng để hẹn hò với những đối tượng mà người ta chẳng mấy thiết tha
Cô bạn tôi có một cuộc hẹn đến với buổi ra mắt một anh chàng mà gia đình đôi bên ngấm ngầm giới thiệu hai người đến với nhau. Cô chẳng phải dạng quá lứa lỡ thì gì cho cam, anh cũng không phải là dạng tìm không ra bạn gái, nhưng thôi thì vì chiều ý gia đình, cả hai đều tươm tất đến với cuộc hẹn.
Cuộc hẹn khi có phụ huynh đôi bên thì có vẻ khá thân mật và cởi mở. Cô và anh trao đổi thông tin liên lạc với nhau, sau đó phụ huynh yên chí ra về, sau đó thì chẳng còn sau đó nữa.
Kết thúc cuộc hẹn, cả hai đều hờ hững nói với nhau những câu hẹn hò nhạt nhẽo theo kiểu: "Hôm nào em rảnh thì anh mời em đi uống nữa nhé!", "Vâng, thế hôm nào gặp lại anh sau nhé!"
Vậy là cho đến nay, cô bạn tôi vẫn chưa gặp lại anh chàng kia thêm một lần nào nữa. Nhưng trường hợp của cô bạn tôi có vẻ còn khả quan hơn trường hợp của tôi rất nhiều, vì chí ít thì cả hai cùng đồng sức đồng lòng và ngầm hiểu với nhau rằng: Chúng ta không hợp nhau, không nên cố chấp cưỡng cầu.
Còn trường hợp của tôi là người ta biết rõ tôi chờ đợi, biết rõ tôi nuôi hy vọng, biết rõ tôi dại khờ, nên người ta thi thoảng lại lẳn ra một cái hẹn "hôm nào chúng mình gặp nhau nhé". Mà trong khi từ tận một năm sau kể từ ngày người ta vui miệng hẹn hò như thế, tôi lại chẳng có dịp gặp gỡ người ta bao giờ.
Tôi ngờ rằng những người nói câu "để hôm nào" nghe nhẹ nhõm bao nhiêu, thì người chờ trông lại cảm thấy nặng nề bấy nhiêu. Bạn có biết cái cảm giác nuôi hy vọng, thấp thỏm chờ đợi và mường tượng đủ thứ viễn cảnh tươi đẹp đến cái ngày mang tên "để hôm nào" thì bất chợt nó tắt ngúm... khó tả như thế nào không?
Tôi cá là không ai trên đời này muốn nghe những cuộc hẹn đại loại như vậy, một cuộc hẹn chẳng có lấy một mốc thời gian cố định. Nghĩa là người ta xếp bạn phía sau rất nhiều những dự án và kế hoạch, lịch trình, mối quan hệ trong cuộc đời người ta. Có chăng người ta rảnh, và buồn, thì người ta mới nghĩ tới cuộc hẹn hò với bạn.
Những cuộc hẹn "để hôm nào" có sức sát thương cao hơn là người ta vẫn tưởng
Nhiều người cho rằng tôi đang làm quá vấn đề, nhưng rõ ràng vấn đề này cũng chẳng phải nhỏ bé gì cho cam. Này bạn, nó ảnh hưởng trực tiếp tới tâm lý của bạn hiện tại và cả tương lai đấy.
Bạn thử nghĩ mà xem, nếu bạn đang nuôi hy vọng cho một mối tình đơn phương dài đằng đẵng, bạn có muốn kết thúc nó không? Chính thế nên bạn cũng sẽ gop góm một lượng dũng cảm đủ nhiều để thúc giục trái tim mình mở lời yêu thương với ai đó. Hoặc là cứ thể lẳng lặng né ra khỏi cuộc đời người ta thôi.
Nhưng oái oăm lại ở chỗ, khi bạn toan rút lui, người ta lại cho bạn nhặt về một tia hy vọng. Dù nhỏ bé, nhưng tia hy vọng khiến bạn tiếp tục u mê quên đường đi lối về. Bạn sẽ còn chờ trông xem cái hẹn "hôm nào" bao giờ thì đến.
Có những lời mà người nói có thể quên từ lâu lắm rồi, nhưng người nghe thì nhớ mãi. Một khi bạn là người yêu đơn phương, và bạn ở vị trí của người nghe, thì thôi rồi cuộc đời bạn cũng không đẹp và chẳng vui lắm đâu. Bởi vì cái câu "để hôm nào" ấy...