Cơn mưa mùa hạ mang theo ký ức về bà, ở nơi xa đó, bà đang mỉm cười với tôi…

Ngày đăng: 05/04/2018
3,681 Read
305 Share
Người ta thường nói: “Cháu bà nội thì tội bà ngoại” câu này rất đúng với tôi. Cả một tuổi thơ gắn liền với những lời chỉ bảo nghiêm khắc mà ân cần của ông ngoại, tình yêu thương và chăm sóc nhọc nhằn của bà ngoại, tôi cứ thế lớn lên mà chẳng bao giờ cảm thấy mình bất hạnh hay thiếu thốn điều gì.

Rồi ông ngoại mất khi tôi bắt đầu học lớp 6, đó là lần đầu tiên tôi biết cái chết là như thế nào, tôi đã khóc rất nhiều. Nhưng tôi không hiểu lắm mọi người trong gia đình vì sao không khóc to như tôi. Đặc biệt là bà, bà chỉ rân rấn nước mắt rồi lặng lẽ ngồi bên cạnh ông.

Sau này tôi mới hiểu ra, khi ta chứng kiến người thương yêu của mình chịu đựng cơn đau thể xác, thì việc họ trút bỏ được sự dày vò đó cũng là điều khiến ta yên lòng. Bà buồn vì phải chia tay người mà bà đã chung sống suốt cuộc đời, nhưng đủ điềm tĩnh để biết điều gì thật sự là tốt với ông.

Khi chứng kiến người mình yêu thương thoát khỏi những cơn đau thể xác, dù là âm dương cách biệt nhưng ta cũng cảm thấy yên lòng. (Ảnh: VTC News)

Tôi lớn lên trong một gia đình mà thời gian sống chung với cả ba và mẹ là một ký ức cực kỳ mờ nhạt. Có lẽ trong tôi nó chỉ là vài khoảnh khắc không mấy ấn tượng. Ba mẹ tôi không sống cùng với nhau từ khi tôi còn rất nhỏ. Dù chẳng chính thức ly hôn, nhưng cũng là cái cảnh cơm chẳng lành canh chẳng ngọt. Thế rồi từ khi bắt đầu biết đi tôi đến nhà ngoại để ông bà nuôi nấng. Ông bà bên nội thì mất sớm, thế nên đối với tôi, ông bà ngoại là tất cả ký ức về tình yêu thương thời thơ bé.

Dáng người bà nhỏ, lưng còng gập xuống, tóc thì bạc gần như trắng đầu. Nhìn bà chẳng ai tin bà mới 62 tuổi, những người già quanh khu phố kể rằng ngày xưa bà đẹp lắm, chứ không gầy gò như bây giờ. Có lẽ vì những năm tháng cực khổ thời bao cấp, vất vả chăm lo cho con cháu mà giờ thân hình héo hon theo năm tháng.

Bà một mình nuôi tôi từ khi ông mất, càng lớn tôi càng cảm thấy gắn bó và giúp bà nhiều hơn trong việc nhà và buôn bán. Cả khu chợ ven sông ấy, ai cũng khen thằng cháu ngoại của bà là ngoan ngoãn lễ phép. Thế nhưng dù sao tôi vẫn là một đứa nhóc, đôi lúc cũng ham chơi, đôi lúc hư hỏng mà bị đánh đòn.

Nhìn bà chẳng ai tin nổi bà mới chỉ 62 tuổi (Ảnh: gamehub.vn)

Một mình bà vò võ với cái quầy bán nồi đất và thúng mủng. Cả dãy nhà gần chợ đó có lẽ chỉ có nhà tôi là sập xệ đến đáng thương. Phần vì con cái đi làm xa nhà chỉ có 2 bà cháu, phần vì khu đó trong diện giải tỏa thêm cái gia cảnh cũng không mấy dư giả nên bà không dám xây cất cơi nới. Tôi thì cứ sống trong những tháng ngày hạnh phúc nhất đời mình với sự yêu thương và đùm bọc mà chẳng bao giờ nghĩ rằng nhà mình xấu đẹp như thế nào, đối với tôi đó đơn giản là tổ ấm.

Ngôi nhà của Ngoại có một phòng ngủ được làm bằng mái tôn, điều tôi nhớ nhất với gian phòng này là mỗi khi mưa xuống. Vào mùa hạ, những cơn mưa rào đổ ập đến lúc nửa đêm khiến chúng tôi chẳng thể nào chợp mắt. Nước mưa trên mái tôn cùng với tiếng sấm sét ngoài trời như trăm ngàn chiếc búa đang đập phá mái nhà của hai bà cháu.

Thằng cháu sợ vì tiếng lộp bộp quá to của những giọt nước va vào mái tôn hãy còn nóng hôi hổi, nên cứ ôm chầm lấy bà. Bà thương lắm, nhưng chẳng biết làm thế nào. Nhưng lúc đó tôi đâu biết rằng đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời mà mình chẳng bao giờ có lại. Khi mà được cảm nhận hơi ấm và tình thương của Ngoại, tôi càng yên lòng hơn.

Rồi mùa bão đến, những cơn bão lại thử thách chúng tôi với những tiếng rít dồn dập, trực chờ lật tung và xé nát mái tôn trên đầu 2 bà cháu. Tôi lúc đó rất sợ, tôi biết bà cũng sợ, nhưng vẫn ôm và vỗ về tôi, hai bà cháu cứ ôm nhau thức cho qua đêm. Cho đến bây giờ, mỗi khi nghe tiếng gió giật bên tai, tôi vẫn giật mình giữa đêm dù trên đầu đã là lớp bê tông vô cùng chắc chắn. Rồi những lần nghe thấy tiếng mưa rơi ở hiên nhà ai đó, lòng tôi lại trĩu lại vì nghĩ đến những ngày tháng mùa hạ được ở cùng bà.

Những cơn mưa giữa đêm làm hai bà cháu mất ngủ (Ảnh: bmmua.com)

Nhờ cái quán bé tý tẹo trước cửa mà bà nuôi sống 3 người con, kể ra nó cũng khá là đông khách. Tôi nhớ có lần một ông khách đến mua nồi đất, vì mua số lượng lớn...

3,681 Read
305 Share
(407)
:
TIN BÀI NÓNG!!!
Đăng nhập
Quên mật khẩu
Đăng ký
Về đầu trang