Đà Lạt có thể coi là "điểm đến quốc dân" vì khi muốn rủ nhau đi đâu đó cuối tuần, bao giờ người ta cũng nghĩ ngay đến thành phố này! Lí do để yêu Đà Lạt thì có vô vàn. Nào là yêu vì Đà Lạt lúc nào cũng xinh xắn và thơ mộng. Yêu Đà Lạt vì trót ghiền lê la những quán cà phê nghe tên thôi là đã thấy "cưng". Cũng có người "ghiền" Đà Lạt vì đã trót "phải lòng" người Đà Lạt đấy!
Mới đây, câu chuyện về một chú xe ôm Đà Lạt được chia sẻ bởi page "Những câu chuyện của Nguyên" khiến ai cũng phải mỉm cười vì "người Đà Lạt dễ thương quá!". Chỉ tình cờ gặp chú xe ôm khi đang đi mua thuốc nhưng người bạn trong câu chuyện đã được chú nhiệt tình chở đi mua thuốc và giới thiệu nhiều địa điểm độc đáo, dễ thương ít người biết của Đà Lạt. "Lúc ngồi trên xe, chú có nói bé à, dân Đà Lạt gốc tử tế lắm con. Chú không dám nói trăm phần trăm nhưng hầu hết là vậy, người Đà Lạt gốc hiền lành, tốt bụng và lương thiện lắm. Họ không hung dữ, không chặt chém, chua ngoa như trên báo nói đâu mà… con biết không?" - cô bạn Nguyên kể lại.
Chú xe ôm nhiệt tình người Đà Lạt
Được biết, chú xe ôm trên có tên là Kỳ, chạy xe ôm ở bến xe liên tỉnh. Nguyên vô tình gặp chú trong chuyến đi Đà Lạt của mình và rất cảm động vì sự nhiệt tình, gần gũi đáng yêu của chú nên đã kể lại câu chuyện trên. Nguyên tâm sự "Đến Đà Lạt đừng nên chỉ ngồi trong cửa kính ô tô nhìn ra, hãy bước xuống trò chuyện với người dân, đi đến vài nơi chỉ dân địa phương mới biết, bạn sẽ thấy một Đà Lạt rất gần gũi, bao dung và tử tế".
Hiện tại, câu chuyện trên đang nhận được rất nhiều sự quan tâm, chú ý của cộng đồng mạng. Rất nhiều người chia sẻ rằng họ đã mỉm cười rất nhiều khi đọc và có thêm niềm tin vào sự tử tế, nhiệt thành và lương thiện của con người.
Dưới đây là nguyên văn câu chuyện:
"Buổi trưa Đà Lạt nắng rát mặt, tôi đang đứng chờ taxi mỏi mòn thì có một chú mặc áo khoác rằn ri, đội nón lính, chân đi bốt đen, dừng lại bên đường hỏi tôi đi xe không. Tôi hỏi lại một câu rất ngu "Chú chạy xe hở chú?". Chú gật, nói bé à, con chờ taxi sẽ rất lâu đó, mà có khi nó đi vòng vòng còn tốn tiền con nữa.
Tôi nói chú chở con đi hiệu thuốc nha. Chú ừ, để chú chở con ra hiệu thuốc trong chợ, bán thuốc rất hay con à.
- Rồi chú chở con đi mua cháo nữa nha.
- Nếu vậy thì chú chở con đi hiệu thuốc P. ở gần chỗ bán cháo luôn, đi vậy thuận đường cho con hơn, thuốc và cháo đều chất lượng hết.
Tôi vốn tò mò về những con người trên đường mình gặp phải. Nói chuyện với họ, nghe họ kể chuyện giống như được nhìn vào những cuộc đời khác nhau, không ai giống ai cả. Chú xe ôm chở tôi hôm ấy sinh ra ở Đà Lạt, năm nay đã ngoài 50.
- Chú là người Đà Lạt chính gốc con à, từ nhỏ đến lớn chú ở đây, con đi xe mà gặp chú là an tâm nhất rồi đó, chú biết nhiều chỗ mà tụi taxi không biết đâu, tụi nó trẻ mà, với lại đa số là dân xứ khác mới tới Đà Lạt thôi, nó không rành hang cùng ngõ hẻm đâu con.
Yêu Đà Lạt đôi khi vì người ở thành phố này dễ thương quá!
- Cái nhà thuốc chú chở con tới, đó là 1 trong 2 nhà thuốc hay nhất Đà Lạt đó con, ở đây nhiều chỗ bán thuốc nhưng uống không hết, chỉ có 2 chỗ này bán thuốc uy tín mà đúng bệnh. Con biết không, nhà chú hơn 10 nhân khẩu, từ nhỏ tới lớn cứ hễ có bệnh là cứ ra một trong hai chỗ này mua thuốc là hết.
- Còn, cái con đường này, lát nữa tới một quán mì quảng mà chỉ có dân Đà Lạt biết, du khách ít ai biết. Nó nằm trong đường nhỏ, bà chủ bán mì từ hồi còn căn nhà gỗ lụp xụp, bây giờ xây nhà mấy tấm kiên cố rồi. Một ngày dọn ra đúng 2 tiếng đồng hồ là hết sạch, mà toàn là dân địa phương ăn không à… Con mua cháo cho người bệnh, còn con đằng nào chiều cũng phải ăn chiều chứ, lát con ăn mì quảng không, chú mua cho con một phần ăn cho biết?
- Tới quán mì rồi nè , con đứng đây chờ nha, chú vô mua cho… thôi con cất tiền đi, lát về rồi tính sau.
- Còn quán cháo vịt, lát nữa tới đó chú cũng vô mua cho, chú nói mua cho chú thì...