Một bản tin tìm cha cho đứa con vô tội ở nước Ý vào cuối năm 2002 đã làm chấn động người dân địa phương. Câu chuyện có thật ấy cũng đã khiến trái tim biết bao người thổn thức.
Em bé da đen bị bệnh máu trắng và một bí mật đau thương buộc phải hé mở
Câu chuyện bắt đầu khi gia đình chị Madra và anh Peter ở Foyer đều là người da trắng nhưng lại sinh ra một em bé da đen. Trong những năm qua chị Marda luôn cười nói với những người xung quanh rằng, do bà nội của mình là người da đen, ông nội là người da trắng, nên đứa con gái Monica mới xuất hiện sự lai giống như vậy.
Hai vợ chồng da trắng nhưng lại sinh ra em bé da đen. ( Ảnh dẫn qua: Songdep)Nhưng năm 2002 Monica bỗng nhiên bị sốt cao, bác sĩ Andrew chẩn đoán em bị bệnh máu trắng, biện pháp chữa trị duy nhất là làm phẫu thuật cấy ghép tủy. Kết luận cuối cùng như sau:
“Hết thảy những người có quan hệ huyết thống với Monica, hãy đến bệnh viện để làm xét nghiệm tủy xương, bởi những người như vậy là dễ dàng tìm được mẫu tủy thích hợp nhất, cả nhà và người thân họ hàng của hai bên, tốt nhất đều nên đến bệnh viện để làm xét nghiệm”.
Khi biết được điều đó, sắc mặt của Marda tái nhợt, tuy nhiên cô cũng vẫn báo cả nhà tới làm xét nghiệm máu nhưng lại khá thất vọng vì không ai phù hợp với đứa con da đen của cô.
Cuối cùng bác sỹ Andrew chia sẻ chỉ còn cách duy nhất là vợ chồng cô có thể sinh thêm một em bé nữa, hy vọng có cùng nhóm máu với Monica. Nghe đến đây hai tâm trạng hai vợ chồng Marda đều trùng xuống và xin phép bác sỹ cho họ có thêm thời gian suy nghĩ thêm.
Vào buổi tối thứ hai văn phòng bác sỹ Andrew có tiếng gọi cửa, là vợ chồng Marda bước vào. Chồng cô, anh Peter nắm chặt lấy tay vợ, vẻ mặt nghiêm túc nói với bác sĩ: “Chúng tôi có một chuyện muốn nói với ông, nhưng ông hãy hứa là sẽ giữ bí mật cho chúng tôi, bởi vì đây chính là bí mật lâu năm của vợ chồng chúng tôi”.
Bí mật được chia sẻ với hy vọng tìm thấy cha ruột của đứa trẻ
Anh Peter chậm rãi bắt đầu: “Chuyện xảy ra vào tháng 5/1992. Lúc đó, con gái lớn của chúng tôi Jelena đã được 2 tuổi, Marda làm việc trong một quán ăn, đến 10 giờ tối mỗi ngày mới được về nhà.
Buổi tối hôm đó trời mưa rất to, khi Marda tan ca trở về thì trên đường đã gần như không còn ai nữa.
Khi đi ngang qua một bãi đậu xe bị bỏ hoang, Marda nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, cô sợ hãi quay đầu lại nhìn, thì thấy một chàng trai da đen đang đứng phía sau cô. Anh ta tay cầm một khúc cây, đánh cô ngất đi, và làm nhục cô.
Đợi đến khi Marda tỉnh lại, loạng choạng trở về nhà thì đã hơn một giờ sáng, tôi lúc đó tựa như đã phát điên lên, xông ra ngoài để tìm người da đen kia tính sổ, nhưng đã không có một bóng người nào ở đó cả.
Buổi tối hôm đó, hai vợ chồng chúng tôi ôm nhau khóc thảm thiết, cả bầu trời dường như đều đã đổ sập xuống”.
Mắt của Peter ướt nhòe theo câu chuyện mà anh kể: “Không lâu sau đó, Marda phát hiện mình đã mang thai.
Chúng tôi vô cùng sợ hãi, lo sợ rằng đứa con này chính là của người da đen kia. Marda muốn phá bỏ cái thai này đi, nhưng lòng tôi vẫn ôm một tia hy vọng, biết đâu đứa bé trong bụng này chính là con của chúng tôi thì sao.
Cứ như vậy, chúng tôi đã thấp thỏm chờ đợi mấy tháng.
Tháng 3/1993, Marda hạ sinh một bé gái, là da đen. Chúng tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng, cũng từng nghĩ rằng sẽ đem đứa bé này giao cho viện mồ côi, nhưng mỗi lần nghe thấy tiếng khóc của nó, chúng tôi lại không nhẫn tâm.
Chúng tôi quyết định sẽ đối xử tốt với cô bé này …
Nói cho cùng thì Marda cũng đã mang thai, đó cũng là một sinh mệnh mà. Tôi và Marda đều là những tín đồ Cơ Đốc thành kính, sau cùng chúng tôi đã quyết định nuôi dưỡng em bé, đặt tên cho là Monica”.
Cảm thông sâu sắc với câu chuyện của vợ chồng anh Peter, bác sỹ Adrew cuối cùng đã hiểu vì sao đôi vợ chồng này lại sợ sinh thêm một đứa con như vậy.
Ông gật đầu tựa như đang suy nghĩ: “Nếu đã như vậy, dẫu cho ông bà có sinh thêm 10 đứa nữa, cũng rất khó sinh ra được đứa bé có tủy xương thích hợp với Monica!”
Bác sỹ nhìn Marda nói như thử thăm dò: “Ông bà phải tìm được cha ruột của Monica, nói không chừng tủy xương của anh ta, hoặc tủy xương của con cái anh ta có thể thích hợp với Monica.
Nhưng… ông bà có bằng lòng để cho anh ta xuất hiện trong cuộc đời mình lần nữa hay không?”
Marda nói: “Vì con, tôi bằng lòng tha thứ cho anh ta, nếu như anh ta chịu bước ra để cứu đứa bé, tôi thề sẽ không khởi tố anh ta”.
Chấn động trước lòng yêu thương con của người mẹ, ngay tức khắc bản tin tìm cha cho em bé đặc biệt này được lan tỏa trên toàn nước Ý. Nội dung thông điệp được gửi đi như sau:
“Ngày 17/5/1992,
Ở bãi đậu xe đường số 5, khu thương nghiệp thành phố Avenue, một người phụ nữ da trắng bị một chàng trai da đen cưỡng hiếp. Không lâu sau, người phụ nữ kia đã sinh ra một bé gái da đen. Cô và chồng đã không chút do dự mà gánh vác trách nhiệm nuôi dưỡng bé gái này.
Tuy nhiên điều không may chính là, hiện tại cô bé bị bệnh máu trắng, cần phải làm phẫu thuật cấy ghép tủy gấp, ba ruột của cô bé chính là niềm hy vọng duy nhất để cứu sống cô, hy vọng người năm xưa sau khi đọc được lời nhắn này, hãy mau chóng liên hệ với bác sĩ Adrew làm việc tại bệnh viện Elizabeth”.
Hơn 2 tháng sau bản tin, chân dung người đàn ông bí ẩn dần lộ diện
Đã hai tháng trôi qua, vẫn không nhận được thông tin gì về người đàn ông da đen năm xưa ấy. Hai vợ chồng anh Peter thậm chí đã nghĩ hay là người này không còn có mặt trên đời, ông ấy đã đi khỏi nước Ý, hay bản thân ông ta không dám đối diện với sự thật… nhưng vì Monica thân yêu họ chỉ còn biết chờ đợi và hy vọng.
Cùng với sự tuyệt vọng đó của gia đình Peter, ở thành phố Napoli, có một ông chủ 30 tuổi của một nhà hàng cao cấp trong lòng bắt đầu dậy sóng. Anh chính là người đàn ông da đen cùng với câu chuyện 10 năm về trước luôn đau đáu trong tim, tên anh là Achlia.
Ít ai ngờ tới một ông chủ thành đạt như Achia lại có một quá khứ bi đát như vậy. Năm 1992 anh là nhân viên cho một nhà hàng, cả ngày bị sai tới sai lui không kịp trở tay. Hôm đó ngày 17/5 là ngày sinh nhật của mình nhưng thật không may anh lại bị làm vỡ một chiếc đĩa trong khi dọn dẹp. Ông chủ của anh là một người phân biệt chủng tộc nên rất khinh miệt những người da đen, bởi vậy ông ấy đã túm chặt lấy cổ Achlia và bắt anh phải nuốt hết những mảnh vỡ đó.
Cuộc đời Achlia luôn phải sống trong tủi nhục từ khi còn là tấm bé, vì cha mẹ mất sớm, biết thân phận mình nên anh luôn phải cố gắng chăm chỉ làm việc. Nhưng mọi sự nỗ lưc đều vô ích khi ông chủ vẫn luôn tìm cách đánh đập và chửi bới anh thậm tệ, quá uất hận nên đêm đó Achlia đã đấm trả lại ông chủ và lao ra đường với suy nghĩ rằng sẽ báo thù người da trắng.
Buổi tối trên đường trời mưa...