Đảo Itsukushima (Nhật Bản)
Là một hòn đảo nằm dưới sự quản lý của thành phố Hatsukaichi, huyện Hiroshima, Nhật Bản, Itsukushima còn được biết đến nhờ vào ngôi đền thiêng nổi tiếng cùng tên, được xây dựng nổi hoàn toàn trên mặt nước. Ngôi đền này cũng được chính UNESCO công nhận là di sản văn hóa thế giới vào năm 1996.
Ngôi đền trên đảo Itsukushima được UNESCO công nhận là di sản văn hóa thế giới vào năm 1996.
Nhưng không chỉ có địa danh nổi tiếng, Itsukushima còn được biết đến với tập quán có phần kỳ quặc: cấm chôn người chết trên đảo. Những người theo đạo Shinto – một trong hai tôn giáo chính ở Nhật Bản bên cạnh Phật giáo – lý giải, đối với người dân Nhật, hòn đảo là một vùng đất vô cùng thiêng liêng, cần bảo tồn được sự "thuần khiết" trước bất cứ thứ vẩn đục nào. Vì vậy, để giữ gìn sự trong sạch ấy, các thầy tu Shinto quyết định không cho phép bất cứ ca sinh nở hay ma chay nào diễn ra trên đảo.
Kể từ năm 1878, chưa hề có một em bé nào ra đời xung quanh khu vực dân cư sinh sống gần ngôi đền Itsukushima. Điều tương tự cũng được ghi nhận đối với những trường hợp không may tử vong, khi thống kê cho thấy không có bất cứ ai được ghi nhận là qua đời trên hòn đảo, kể từ đó tới nay. Phụ nữ mang bầu, khi đến kỳ sinh nở, sẽ phải vượt biển vào đất liền để đến những bệnh viện lớn, thay vì ở nhà hoặc đến trạm xá địa phương. Còn đối với người già hay người mắc phải căn bệnh hiểm nghèo, theo truyền thống thì họ được yêu cầu phải rời khỏi hòn đảo càng sớm càng tốt nhằm tránh tuyệt đối việc gây "ô uế" môi trường sống xung quanh đảo.
Kể từ năm 1878, chưa hề có một em bé nào ra đời xung quanh khu vực dân cư sinh sống gần ngôi đền Itsukushima. Điều tương tự cũng được ghi nhận đối với những trường hợp không may tử vong.
Lịch sử từng ghi nhận vào năm 1555, một trận chiến ác liệt với tên gọi "Tử chiến Miyajima" đã diễn ra trên hòn đảo, với vô số thương vong được ghi nhận. Đây cũng là trận chiến duy nhất trong lịch sử từng diễn ra trên hòn đảo thiêng này. Ngay sau khi ngừng chiến, tướng quân thắng trận Mori Motonari yêu cầu binh sĩ khẩn trương khiêng tất cả xác người lên đất liền và chuyển ra khỏi khu vực hòn đảo nhanh nhất có thể. Số lượng xác chết ước tính có thể lên đến 4.700 – một con số khổng lồ.
Sau đó, họ tiến hành rửa trôi các lớp máu bám trên nền đất, thậm chí còn cạo bỏ toàn bộ lớp bùn đất đã nhiễm máu người chết. Những công trình xung quanh, nếu bị vấy máu, đều được tháo dỡ và thay mới. Kể từ đó tới nay, hành động chôn cất người qua đời hoàn toàn bị cấm kỵ trên hòn đảo Itsukushima xinh đẹp này.
2. Thị trấn Longyearbyen (Na Uy)
Là một trong những vùng lãnh thổ đầu tiên ở cực Bắc mà con người định cư tới, thị trấn Longyearbyen nằm lọt thỏm giữa hòn đảo Spitsbergen lạnh giá thuộc Na Uy. Tại đây, người ta từ lâu đã cho đóng cửa nghĩa trang thị trấn, với lý do hết sức đơn giản: việc ma chay bị coi là điều cấm kỵ trên đảo. "Nếu bạn có dấu hiệu sắp "không còn được thấy ánh sáng mặt trời" nữa, đừng lo vì người ta sẽ cố gắng hết sức để đưa bạn vào đất liền", đó là chia sẻ của ông Jan Christian Meyer, một kĩ sư lâu năm và hiện là phó giáo sư kiêm nhiệm tại Đại học Công nghệ và Kĩ thuật Quốc gia tại Trondheim, Na Uy.
Với dân số vào khoảng 2.000 người, nơi đây chứng kiến nhiều cảnh tượng kỳ vĩ, chẳng hạn như Cực quang phương Bắc (Aurora Borealis) sáng rọi vào buổi tối, hòa quyện cùng với lớp băng tuyết để tạo thành một buổi trình diễn ánh sáng tuyệt hảo trên bầu trời đêm. Người dân ở đây cũng nổi tiếng với món bánh mỳ kebab trứ danh. Nhưng, ẩn chứa sau vẻ đẹp đầy "kì ảo" ấy là một tập quán có phần "hủ tục".
Cực quang phương Bắc phản chiếu lên bầu trời thị trấn Longyearbyen khi đêm về
Nhiệt độ tại Longyearbyen thường xuyên tụt xuống dưới mức 0 độ C, điều đó khiến cho băng giá có cơ hội bao phủ toàn bộ diện tích của thị trấn trong nhiều tháng liên tiếp. Rất nhiều thảm thực vật hay động vật đều bị chôn vùi dưới làn tuyết lạnh cóng, ảnh hưởng đến mọi mặt của đời sống. Một trong số đó liên quan mật thiết đến người chết. Vào những năm 1950 của thế kỷ trước, người dân địa phương nhận thấy rằng, lớp băng giá trên mặt đất gây cản trở không nhỏ và làm chậm quá trình phân hủy xác chết. Nhiều thi thể người chết, sau khi được an táng tại nghĩa trang, đều bị băng tuyết dồn ứ và đẩy lên khỏi phần mộ trong tình trạng hoàn toàn lành lặn.
Thêm nữa, cách đây vài thập kỉ, một cơn đại dịch cúm có nguồn gốc từ Tây Ban Nha bỗng bùng phát và lan rộng ra khắp thế giới, tiêu diệt gần 5% dân số toàn cầu chỉ trong vòng 3 năm. Số người dính phải mầm bệnh thậm chí còn cao hơn gấp 5 lần và không ít trong số đó đã di chuyển đến thị trấn Longyearbyen để định cư. Trong số đó, khoảng hơn chục người đã ngã bệnh mà chết, trước khi được chôn cất tại chính nghĩa trang thị trấn trong khoảng thời gian từ năm 1918 đến 1920.
Quang cảnh thị trấn Longyearbyen vào năm 1908.
Chính bởi hai lý do trên, chính quyền thị trấn quyết định tuyên bố cấm tuyệt đối việc tổ chức ma chay cho người chết ở trên hòn đảo, nhằm tránh nguy cơ lây lan các căn bệnh truyền nhiễm. Ông Mayer, trong một lần trả lời câu hỏi của tờ báo Daily Mail, đã giải thích rằng: "Mặt đất băng giá khiến thi thể người chết không thể phân hủy được trước khi bị trồi lên mặt đất. Thêm vào đó, nó còn giúp duy trì và ủ mầm bệnh mà người đã khuất mắc phải, từ đó khiến việc lây lan ra cộng đồng dân cư trở nên dễ dàng hơn".
Kể từ đó, khu vực nghĩa trang bị đóng cửa hoàn toàn, một đạo luật cũng được ban bố nhằm ngăn chặn bất kỳ công tác chôn cất thi thể người chết diễn ra trong tương lai. Để tránh gây hoang mang, chính quyền cũng cho phép một thông cáo bằng văn bản, rằng người bình thường hoàn toàn được chào đón đến thăm và sinh sống tại hòn đảo, chỉ ngoại trừ người chết mà thôi.