Hồng Sơn (ngụ ấp 2, xã Tân Kiên, H.Bình Chánh, TP.HCM) không may mắn khi người cha bỏ mẹ con Sơn ra đi từ lúc cậu còn nằm trong bụng mẹ, việc này khiến mẹ Sơn bị sốc tâm lý, từ đó nặng dần thành bệnh tâm thần. Sinh Sơn ra nhưng không hề nhận thức được Sơn là con mình, suốt ngày cứ ngồi một mình trong phòng rồi hát vu vơ. Một mình bà ngoại đã tảo tần nuôi Sơn từ bé. Gia cảnh lại khó khăn, bà ngoại không có việc làm ổn định nên ai mướn gì làm nấy để nuôi hai mẹ con Sơn. Vì thế, Sơn phải đi phụ ở quán nhậu để kiếm tiền giúp bà rồi bươn chải làm nhiều việc từ lúc mới học lớp 5.
Mẹ Sơn vào những ngày trái gió trở trời lại bỏ nhà ra đi. Những năm đầu bệnh còn chưa nặng thì mẹ cậu đi vài ngày rồi về. Nhưng về sau bệnh ngày càng nặng nên thời gian mẹ cậu bỏ nhà đi được tính bằng năm. Và cứ thế, tuổi thơ của Sơn gắn liền với những ngày rong ruổi khắp nơi tìm mẹ. Sơn nhớ lại: “Người ta chỉ chỗ nào có thể tìm được mẹ là em đi. Chỗ này không được em đến chỗ khác, hôm nay không tìm được ngày mai em lại đi tìm”.
Sơn rưng rưng nước mắt: “Em không thể cầm lòng được. Mẹ đi lang thang rồi mưa nắng mẹ ở đâu, có bị người lạ đánh đập gì không. Đêm nào cũng nằm mơ thấy mẹ bị người lạ xua đuổi ngoài đường rồi lại giật mình tỉnh giấc khóc một mình”.
Lần mẹ Sơn bỏ đi...