ảnh minh họa
Đến nay cô đã quá tuổi nghỉ hưu cả chục năm, nhưng thay vì nghỉ ngơi an hưởng tuổi già, người phụ nữ này vẫn hàng ngày cần mẫn lên lớp giảng bài cho lũ trẻ khuyết tật mà cô yêu quý như con cháu với tất cả say mê, tâm huyết.
Cô Nga nhớ lại, cô được xem là một trong những người “khai quốc công thần” gầy dựng nên trung tâm từ năm 1989. Hồi đó trung tâm còn khá sơ sài, cơ sở vật chất nghèo nàn, trẻ đăng ký học cũng lác đác. Ngày đó cô Nga đã phải đến từng hộ gia đình có trẻ bị khuyết tật để động viên các em đi học. Từ chỗ e ngại, hoài nghi, dần dần tình yêu thương và sự tận tâm của cô và quan trọng nhất là sự tiến bộ của đám trẻ tội nghiệp đã khiến các gia đình tin tưởng trung tâm. Tiếng lành đồn xa, các gia đình có trẻ khiếm khuyết tìm đến xin học ngày càng đông. Đến nay cô Nga trở thành giáo viên lớn tuổi nhất và có nhiều kinh nghiệm nhất trong việc dạy dỗ trẻ khuyết tật tại trung tâm.
Cô Nga , được dạy dỗ, chăm sóc các em học sinh đặc biệt này mang đến cho cô tình cảm và tình yêu vô giá. Đó là động lực khiến cô gắn bó không ngừng nghỉ với bao lớp học trò, trừ những lúc vì lý do sức khỏe hoặc nhà có việc như con dâu sinh cháu nội nên cô phải nghỉ bế cháu, còn không cô luôn có mặt ở trung tâm công tác. Có người hỏi: “Cô có tuổi rồi sao không ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Để con cháu vô trường dạy là được rồi?”. Cô không tự ái mà chỉ mỉm cười. Cô không sợ người ta hiểu lầm là cô “tham quyền cố vị” hay hưởng lợi lộc gì ở cái công việc “bao đồng”...